Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1670: Không chỉ nhìn thoáng qua (2)




Tất cả mọi người đều choáng váng.

Bọn hắn đã đoán thực lực của Trương sư rất mạnh, vượt qua kiểm tra hết sức dễ dàng, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới, chỉ nhìn mấy lần, đã qua liền ba cửa ải, mấu chốt nhất là, còn đả kích tất cả Khôi Lỗi, không có lòng tin chiến đấu.

Cái vượt qua kiểm tra này, cũng không tránh khỏi quá mây trôi nước chảy, quá dễ dàng a!

Lúc trước bọn hắn xông Ký Lục Sơn, là bị đánh thành đầu heo, thiếu chút nữa xong đời, người ta chỉ nhìn vài lần, Khôi Lỗi từng cái không có tự tin... Chênh lệch có cần lớn như vậy hay không?

- Tầng thứ tư là Khôi Lỗi đạt tới Bán Thánh hậu kỳ, liên lụy đến Thánh, bất kể là Bán Thánh hay Tòng Thánh, liền hoàn toàn khác nhau, có lẽ... Không phải liếc nhìn ba, bốn lấn có thể giải quyết...

Thấy bầu không khí trầm lắng, tất cả mọi người tràn đầy áp lực, Mi trưởng lão nhịn không được nói.

Tuy mọi người cũng có cảm giác này, lại không có người dám mở miệng.

Mấy vị trưởng lão đại biểu Danh Sư Học Viện, tầm mắt, thực lực cao nhất, ở trên thân vị Viện trưởng này, liền không có phán đoán chính xác qua, coi như muốn nói, cũng nói không ra.

- Đi lên xem một chút đi...

Lắc đầu, biết rõ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tất cả trưởng lão đồng loạt đi đến tầng thứ tư của Ký Lục Sơn.

Nơi đây so với ba tầng trước càng thêm rộng lớn, là một cái đài cao phạm vi hơn mười trượng, một Khôi Lỗi cao lớn nằm rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, đầu lâu lệch ở dưới đất, ánh mắt ngốc trệ, xem biểu tình có chút không muốn sống.

- Viện trưởng sẽ không liếc ngươi... bốn lần, liền biến thành như vậy chứ?

Tu Trường Thanh nhịn không được, đi tới trước mặt.

Gia hỏa này giống như mấy cửa trước, chẳng lẽ, bị Viện trưởng dùng thủ đoạn đồng dạng đánh bại?

- Bốn lần?

Khôi Lỗi giùng giằng bò lên, lắc đầu, xấu hổ muốn tiến vào kẽ đất:

- Không có nhiều như vậy... Chỉ lườm ta thoáng một phát, sau đó nói một câu "nằm xuống", sau đó ta thành như vậy...

- Liếc nhìn? Nói "nằm xuống"?

Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, tất cả đều cảm thấy lẫn lộn.

Vừa rồi nhìn nhiều vài lần, địa phương ánh mắt rơi vào, đều là khuyết điểm cùng chỗ hiểm của Khôi Lỗi, khiến lực lượng không cách nào phát triển, tự động nhận thua... Coi như không nghĩ ra, nhưng cũng có thể hiểu được.

Cái này... Liếc thoáng một phát, nói nằm xuống, ngươi liền nằm xuống... Cũng quá nghe lời đi!

- Không đúng...

Những người khác mê hoặc, chỉ có Tưởng Thanh Cầm nghĩ đến cái gì, đồng tử co rụt lại:

- Chẳng lẽ... Trong thanh âm mang theo Ma Âm?

Có thể nói một câu khiến cho Khôi Lỗi có thể so với Bán Thánh hậu kỳ nằm rạp trên mặt đất, ngoại trừ Ma Âm, thật sự nghĩ không ra thủ đoạn khác.

- Là mang theo Ma Âm, hơn nữa trực chỉ chỗ yếu hại của ta... Ta ngăn cản không nổi!

Khôi Lỗi tràn đầy thất lạc.

Thực lực của đối phương, cũng không phải rất mạnh, thậm chí ở trong mắt nó còn có chút thấp, nhưng vừa tiến đến, liếc mắt nhìn, quát lớn một câu, nó liền nằm xuống... Trong lòng tràn đầy cảm giác bị thất bại.

- Trực chỉ chỗ hiểm? Ma Âm Sư mạnh nhất là công kích Linh Hồn... Ngươi là Khôi Lỗi, hồn phách một chút cũng không có, công kích thế nào?

Tu Trường Thanh tràn đầy khó hiểu.

Các trưởng lão khác cũng có loại nghi hoặc này.

Sở dĩ Ma Âm Sư làm cho người ta kiêng kị, là vì bỏ qua vật chất phòng ngự, trực chỉ Linh Hồn... tuy Khôi Lỗi có linh tính, nhưng là Linh dược, Linh Thú các loại đồ vật hội tụ thành, không có hồn phách đơn độc, coi như Tưởng Thanh Cầm thi triển Thất Tinh Ma Âm, cũng là đàn gảy tai trâu, làm sao sẽ một câu, khiến cho nó nằm trên mặt đất?

- Ma Âm của hắn, cũng không phải công kích Linh Hồn, mà là khiến thân thể của ta sinh ra cộng hưởng... Chỉ cần dám tiếp tục tiến công, sẽ trực tiếp vỡ ra, biến thành bột phấn...

Khôi Lỗi lắc đầu, trong mắt mang theo kính sợ cùng sợ hãi.

- Cộng hưởng?

Tất cả trưởng lão khóe miệng co giật.

Loại công kích này tồn tại chân thật, đối phó Khôi Lỗi cực kỳ hữu hiệu, nhưng điều kiện tiên quyết là... Nhất định phải hiểu rõ tất cả tài liệu luyện chế Khôi Lỗi, cùng vật chất mới sau khi rèn luyện hình thành, biết rõ vô cùng kỹ càng mới được.

Nếu không, chuẩn bị nhiều hơn nữa, Ma Âm lại vang, không thể đúng bệnh hốt thuốc, cũng là uổng công.

Đi vào tầng thứ tư, liếc mắt nhìn Khôi Lỗi, liền biết tài liệu của gia hỏa này là cái gì, hơn nữa dùng Ma Âm gì đối phó... Có cần khoa trương như vậy hay không?

Viện trưởng, ngươi thật sự là tới khiêu chiến sao? Không phải tới đây du ngoạn, tùy tiện tiêu diệt mấy cái Khôi Lỗi?

- Khôi Lỗi tầng tiếp theo, đã đạt đến Bán Thánh đỉnh phong, hơn nữa tinh thông kỹ xảo chiến đấu, đồng cấp bậc, coi như là ta, muốn thắng cũng không dễ dàng như vậy, Viện trưởng... Có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy rồi!

Lại hỏi thăm vài câu, biết rõ ràng tầng này đến cùng xảy ra chuyện gì, Triệu Bính Tuất nói.

- Xem một chút đi!

Biết rõ ở chỗ này suy đoán vô dụng, mấy người tiếp tục đi tới, rất nhanh liền đi vào tầng thứ năm.

Giống như tầng thứ tư, một Khôi Lỗi nằm trên mặt đất, không hề động đậy, còn không ngừng run rẩy.

- Xảy ra chuyện gì?

Đi tới trước mặt, Thiên Công Học Viện Viện trưởng thật vất vả chữa trị, vội vàng hỏi.

- Vị kia... Nói với ta hai tiếng ‘nằm xuống’, lần thứ nhất ta không có nghe, lần thứ hai liền thành như vậy...

Khôi Lỗi nói.

- Hai tiếng?

- Xem ra cửa này Viện trưởng hoàn toàn chính xác không có dễ dàng như cửa trước, trọn vẹn nói hai tiếng, mới khiến cho nó nằm xuống...

- Cửa ải tiếp theo Khôi Lỗi có được thực lực Tòng Thánh, Viện trưởng chỉ là Tàm Phong cảnh, cũng không thể hô ba tiếng, liền đánh bại nó a?

- Vì sao không thể? Mấy tầng đã qua, chẳng lẽ ngươi còn có hoài nghi sao?

- Cái này...

...

Nghe được Khôi Lỗi nói, khóe miệng của tất cả trưởng lão co giật, cũng nhịn không được nữa, vội vã đi tới tầng thứ sáu.