Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1825: Thành chủ (1)




- Làm sao vậy?

Nhìn bộ dạng của hắn vội vã, Trương Huyền nhíu mày.

Vị này là Mặc Vân Hiên hiên Hiên chủ, Thánh Vực nhất trọng, ở Tĩnh Viễn Thành cũng là một phương quan to, hiện tại lo lắng như thế, nhất định là xảy ra chuyện gì.

- Ta vừa thả ra tin tức đấu giá Địa Tàng Hoa... Nửa canh giờ trước, đã đến một nhóm người, nhất định muốn ở trước lúc đấu giá hội mua đi.

Sắc mặt khó coi, Hồ Vân Sinh giải thích nói:

- Nhìn bộ dáng của bọn hắn, rất có tư thế ép mua ép bán.

- Ép mua ép bán? Chẳng lẽ là Độc Sư?

Trương Huyền sững sờ.

Địa Tàng Hoa không phải đối với Độc Sư có lực hấp dẫn thật lớn sao? Chẳng lẽ những người khác cũng cần?

- Không phải...

Hồ Vân Sinh lắc đầu.

- Sao ngươi có thể xác nhận?

Nghi hoặc nhìn lại, Trương Huyền kỳ quái.

Thời điểm Độc Sư không dùng độc, không phải không cách nào nhận ra sao?

Sao có thể khẳng định như thế?

- Bởi vì... người nọ ta nhận thức!

Sắc mặt Hồ Vân Sinh đỏ bừng:

- Là Tĩnh Viễn Thành Hồng Kim thành chủ!

- Hắn muốn Địa Tàng Hoa làm gì?

Trương Huyền kỳ quái.

Địa Tàng Hoa là Độc Sư cần, một vị thành chủ muốn cái này làm gì? Hơn nữa nghe ngữ khí, còn không chú ý thân phận tính toán ép mua.

- Tình huống cụ thể hắn không nói, ta cũng không rõ lắm, chỉ là hắn nhất định muốn mua, ta đã nói là đồ vật của tiền bối, hiện tại nhất định muốn gặp ngươi...

Hồ Vân Sinh nói.

- Đi tới nhìn xem!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Mặc kệ đối phương muốn Địa Tàng Hoa làm gì, nếu như điểm danh cho mình tới, tự nhiên phải đi tới nhìn một chút.

Đi theo sau lưng Hồ Vân Sinh, không lâu sau, đi vào một gian phòng rộng lớn.

Một trung niên nhân khuôn mặt uy nghiêm ngồi ở chủ vị, ánh mắt sáng ngời, mang theo khí thế cao cao tại thượng.

Phía sau hắn là mấy hộ vệ mặc áo giáp, từng cái khí tức như rồng, lại đều có thực lực Hóa Phàm cửu trọng Tàm Phong cảnh.

- Thành chủ đại nhân, vị này chính là chủ nhân của Địa Tàng Hoa, Tôn Cường tiền bối!

Đi vào trước mặt, Hồ Vân Sinh ôm quyền nói.

Trung niên nhân kia liếc nhìn Trương Huyền, thấy chỉ là một Tòng Thánh, cười cười nói:

- Vị bằng hữu kia, ta muốn mua sắm Địa Tàng Hoa của ngươi, nói cái giá đi!

- Ngươi có thể cho giá bao nhiêu?

Thấy vị này trực tiếp như thế, Trương Huyền có chút ngoài ý muốn, nhíu mày, cười nhạt một tiếng.

- Địa Tàng Hoa 100 năm, bình thường cần 80 Linh Thạch thượng phẩm, cái của ngươi dược linh cao hơn, ta cho ngươi một trăm, cộng thêm một kiện Linh Khí thượng phẩm!

Trung niên nhân nhìn lại.

- Cái giá tiền này có chút thấp đi!

Mí mắt nâng lên, Trương Huyền nhìn lại.

Không nói trước Địa Tàng Hoa vô cùng thưa thớt, coi như là lúc trước Hồ Vân Sinh bán ra, cũng còn cao hơn. Đối phương ra giá như vậy, hoàn toàn chính xác có chút ép mua ép bán rồi.

- Càn rỡ! Thành chủ chúng ta có thể mua đồ đạc của ngươi là cho ngươi mặt mũi, đừng cho mặt không biết xấu hổ!

Một hộ vệ ở sau lưng trung niên nhân lên tiếng hét lớn.

- Một trăm Linh Thạch thượng phẩm, cộng thêm một kiện Linh Khí thượng phẩm đã là giá cả cao nhất, đấu giá cũng chưa chắc có thể cầm được, hơn nữa còn sẽ gặp càng nhiều người ngấp nghé, ta xem còn là bán đi đi!

Hộ vệ thứ hai nói.

Hai người một cái hát mặt đỏ, một cái vai phản diện, uy hiếp cộng thêm an ủi, thoạt nhìn hảo tâm, trên thực tế là để cho hắn ngoan ngoãn bán dược liệu đi.

Chứng kiến thái độ của đối phương, Trương Huyền cười lắc đầu, thần sắc hờ hững:

- Một vạn Linh Thạch thượng phẩm, ta liền bán cho ngươi!

- Ngươi nói cái gì?

Trung niên nhân nhíu mày.

Hắn ra giá một trăm, đối phương trả giá một vạn, quả thực chính là không muốn nói, không có để thân phận thành chủ của hắn vào mắt.

- Ngươi thật to gan...

Hộ vệ thứ nhất lần nữa hét lớn, tiếng nói còn không có kết thúc, chợt nghe Trương Huyền nhàn nhạt nói.

- Hai vạn!

- Ngươi có ý tứ gì? Rút cuộc là bán hay không bán?

Hộ vệ thứ hai nói tiếp.

- Ba vạn!

Trương Huyền nói.

- Ngươi...

Sắc mặt của trung niên nhân trắng bệch, lông mày nhăn chung một chỗ, tựa như dãy núi, tựa hồ đè ép lửa giận, tùy thời có thể bộc phát.

Loại thái độ này của đối phương căn bản không có ý định bán ra, hơn nữa nhìn bộ dạng không quan tâm thân phận của hắn là cái gì.

- Bằng hữu, nơi này là Tĩnh Viễn Thành, mặc kệ ngươi là ai, ta khuyên ngươi nên điệu thấp một ít, miễn cho gặp được phiền toái gì không thể tránh khỏi.

Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của trung niên nhân nheo lại.

- Năm vạn!

Lười để ý đến đối phương uy hiếp, Trương Huyền khoát tay áo, tiếp tục nói.

Cùng hắn giả bộ lão sói vẫy đuôi, thời điểm hắn diễn kịch còn không biết đối phương ở nơi nào chơi bùn đây này!

- Hừ, chúng ta đi!

Thấy chủ nhân của Địa Tàng Hoa này dầu muối không tiến, cứng mềm không ăn, trung niên nhân hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài.

Vừa rời phòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

- Thành chủ, có muốn chúng ta phái người đoạt đi hay không?