Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 198: Dẫn động phong vân (2)




- Lật xem!

Ngón tay xẹt qua, một trận tiếng rào rào vang rền, từng quyển từng quyển thư tịch được ấn vào trong đầu.

Bên trong rất nhiều nghề nghiệp, có nghề nghiệp độc sư này, dựa theo uy lực của nó, tuyệt đối có thể xếp tới bên trên cửu lưu. Chỉ có điều tương tự như sát thủ vậy, chỉ có thể ẩn giấu ở nơi u ám, người ta không nhận ra, rất nhiều người đều không muốn đi chọn nó. Cho nên cuối cùng mới bị trở thành hạ cửu lưu.

Đương nhiên Trương Huyền không muốn học làm độc sư, chỉ là nhìn qua cũng không sao, có thể đề phòng bị người ta hãm hại.

Lòng hại người không thể có, nhưng nên có tâm tư phòng bị người khác.

Sau một canh giờ, tất cả thư tịch liên quan tới độc đã được xem xong.

- Trở về ngủ một giấc...

Cho tất cả thư tịch trong tàng thư khố vào đầu, lúc này Trương Huyền mới cảm thấy mệt mỏi đè xuống, cả người như bị đào hết sinh lực, muốn tìm một chỗ rồi trực tiếp nằm xuống ngủ.

Tuy rằng hắn đã đạt đến Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, so với người bình thường còn mạnh hơn nhiều. Thế nhưng liên tục năm ngày năm đêm, không nghỉ không ngủ, lại thêm tinh thần vận chuyển cao độ, dù có mạnh hơn thì cũng không kiên trì được.

Chỉ là, tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng đáng giá.

Thiên Huyền Vương quốc đã được thành lập không dưới ngàn năm, thư tịch được thu thập trong đó, tuy rằng chất lượng đều không cao, không tính là bí tịch gì cả. Thế nhưng lại bao dung mỗi một nghề nghiệp, hơn nữa còn có số lượng lớn.

Tình huống như thế đối với những người khác mà nói, rất khó để phân biệt thật giả, xem càng nhiều thì càng hồ đồ, không cẩn thận còn có thể khiến cho tinh thần thác loạn. Nhưng đối với Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo thư viện, căn bản không tính là chuyện gì lớn cả.

Chỉ cần hắn muốn, có thể hình thành Thiên Đạo thư tịch bất cứ lúc nào, hút tri thức chính xác nhất bên trong ra, hóa thành thứ thuộc về chính mình.

Đi ra khỏi Vương cung, nhìn mặt trời một chút, lúc này hắn mới kịp phản ứng, hắn đã ở lại trong tàng thư khố ròng rã năm ngày.

- Vẫn chưa thể nghỉ ngơi, cách thời thời điểm mua Phá Âm đan và máu Cự Tê thú đã gần mười ngày, có lẽ đồ vật cũng đã đến...

Đi trên đường đi, lúc này hắn mới nhớ tới mình không thể trực tiếp đi ngủ. Quãng thời gian này hắn vội vàng kiếm tiền, đọc sách, kỳ hạn mười ngày gần như đã đến, có lẽ những dược liệu mà hắn nhờ Âu Dương hội trưởng mua đã sắp đến rồi.

- Trước tiên cứ về phủ đệ một chuyến, chỉ mong mấy ngày nay có người đến tìm, như vậy có thể thu thập thêm tiền...

Suy nghĩ một chút, tiền trên người còn kém hai trăm vạn, cũng không thể do dự. Hắn tìm một chỗ không người, đổi y phục ngụy trang thành dáng vẻ Dương Huyền, lúc này hắn mới đi về phương hướng phủ đệ.

...

Trương Liêu, Trương Mặc là phi tặc nổi tiếng trong Thiên Huyền Vương quốc, chuyên môn đánh cắp nhà giàu, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, được xem là phi tặc có nghĩa.

Bởi vì thân pháp tinh xảo, thủ đoạn sạch sẽ cho nên nhiều năm qua chưa bao giờ thất thủ, Thiên Huyền Vương quốc từng ra giá cao để treo giải thưởng bắt hai người. Thế nhưng điều buồn cười chính là, ngay cả tướng mạo của bọn họ cũng không biết.

- Phía trước là phủ đệ của Đỗ Kiều, tên này làm giàu bất nhân, làm nhiều việc ác, tuy rằng trước đó gặp phải đạo phỉ, chuyện làm ăn lớn gãy. Thế nhưng lạc đà gầy cũng hơn ngựa béo, đi trộm một bút cũng đủ tiêu tốn không ít ngày tháng...

Trương Liêu cười hì hì, nhanh chân đi về phía trước.

Hai người bọn họ bởi vì bị đuổi bắt gay gắt cho nên đã rời khỏi Thiên Huyền Vương thành nửa năm, sắp tới đã để ý tới tới trên người thương nhân Đỗ Kiều.

- Đúng vậy. Chỉ là, muốn làm tốt thì phải tìm hiểu hộ vệ và thói quen, mới có thể động thủ.

Trương Mặc im lặng gật gù.

Hai người làm trộm, thế nhưng cũng không phải là nhìn thấy ai là đi trộm kẻ đó, bình thường sẽ quan sát rất lâu, sau khi xác định rõ bố cục phòng ngự, tìm đúng nhược điểm, khi đó mới lại ra một đòn chắc chắn.

Chính vì như thế, bọn họ đi trộm không dưới năm mươi lần, thế nhưng chưa bao giờ thất thủ.

- Chính là tòa phủ đệ phía trước, ta đã tới một lần... A?

Trương Liêu nhanh chân đi về phía trước, đi qua một chỗ ngoặt, đang muốn chạy tới trước phủ đệ muốn trộm, cẩn thận quan sát, hắn lập tức sợ hết hồn.

Sắc mặt Trương Mặc cũng tái nhợt, nhìn về phía trước mắt, con mắt trợn trừng.

Chỉ thấy trước cửa tòa phủ đệ này xếp thành đầy hàng dài, có mấy trăm người đứng ở phía trước. Nếu như chỉ là nhiều người thì cũng thôi, quan trọng nhất chính là... Cửa lớn phủ đệ đóng chặt, dường như căn bản không có dự định mở ra vậy.

- Mau nhìn, đó... Không phải là Bát Tí Thần Long, Lưu Nguyên Khải sao?

Đột nhiên Trương Liêu nhận ra một người, sắc mặt hắn tái nhợt.

- Là hắn... Bát Tí Thần Long Lưu Nguyên Khải, nhân vật tuyệt thế nổi tiếng bên trong các tán tu. Là cường giả vô thượng Thông Huyền cảnh hậu kỳ, bởi vì một lần vây bắt man thú bị thương cho nên mới biến mất ở trong tầm mắt mọi người, sao lại chạy đến nơi này rồi? Hơn nữa, còn đứng ở trước cửa?

Toàn thân Trương Mặc cũng chấn động.

- Đó là... Long Nham Thiết Thủ Phong Tuấn? Đệ nhất cao thủ Hàn Tuyết thành, một đôi thiết thủ đánh cho bia đá nứt vỡ. Dù có tiến vào Vương cung, Trầm Truy bệ hạ cũng phải xưng hô ngang hàng, là tồn tại siêu cường. Tu vi càng đạt tới Thông Huyền cảnh trung kỳ, làm sao cũng tới đây... xếp hàng?

- Trác Ưng Thần Nhãn Đoàn Cửu Giang? Thiết Tật Lê Long Hiên Hải? Bạch diện thư sinh, Hồ Hiếu Bạch...

Vốn tưởng rằng người xếp hàng bên ngoài đều là một ít người bình thường, thế nhưng sau khi cẩn thận nhìn lại về phía sau, toàn thân Trương Liêu run lên, suýt chút nữa đã bị hù chết tại chỗ...

Những người này, mỗi một người đều là cao thủ nổi danh trong Thiên Huyền Vương quốc, kém cỏi nhất cũng đều đạt đến Thông Huyền cảnh sơ kỳ.

Mặc dù bọn họ có chút thủ đoạn, nhưng nếu như gặp phải những người này, e rằng muốn chạy cũng không chạy thoát, sẽ bị đánh chết tại chỗ.

Chỉ là...

Cao thủ thực lực như vậy, tất cả đều là người kiêu căng khó thuần, coi trời bằng vung. Lúc trước Trầm Truy bệ hạ mời cũng không mời được mấy vị tới. Sao tất cả đều chạy tới nơi này, đứng yên xếp hàng cơ chứ?

Ta không nhìn nhầm đó chứ...

Hai người Trương Liêu, Trương Mặc nhìn nhau, mỗi người đều liên tục nắm tóc mình, sắp phát điên rồi.

Nếu như những người này chỉ đứng yên xếp hàng thì cũng thôi đi, quan trọng là mõi người đều không dám thở mạnh, chỉ lo đắc tội với người bên trong. Thậm chí bị người ta cự tuyệt ở bên ngoài... ngay cả cửa cũng không dám gõ...

Trời ạ, trời xanh đất rộng ơi, ai có thể nói cho ta biết là đám người kia điên rồi, hay là ta đã điên rồi không?

Đây không phải là phủ đệ của Đỗ Kiều hay sao?

Một tên thương nhân nho nhỏ, tại sao lại có thể có lực uy hiếp lớn như vậy chứ?

Khiến cho một đám người như thế cam tâm tình nguyện đứng ở ngoài cửa, ngay một câu cũng không dám nhiều lời?