Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2239: Ta là Thanh Điền Hoàng! (1)




Xuất hiện ở trước mắt, không phải người khác, đúng là Điền Thanh Phó đường chủ!

Hắn không phải đang chiến đấu với đám người Ngô sư sao?

Mấu chốt nhất là, bản thân lần đầu tiên nhìn thấy vị này, Điền Thanh đang bị giam giữ ở Danh Sư Đường, căn bản không có đi ra... Làm sao sẽ biến thành người mang mặt nạ bằng đồng xanh?

Trương Huyền không thể tin được.

Rồi ngoài dự liệu của hắn.

- Đúng vậy, Điền Thanh cùng ta đều là một người!

Điền Thanh Phó đường chủ gật đầu.

Gia hỏa này, từ khi bị bắt tới đây, vẫn không sợ hãi không lo lắng, hiện tại biểu lộ như vậy, để cho hắn cực kỳ thoả mãn.

- Không đúng... Ngươi không phải Điền Thanh, đoán không sai, hẳn là Thanh Điền hoàng a!

Nhíu mày, Trương Huyền nói ra phỏng đoán.

Mấy ngày nay hắn một mực hoài nghi, Điền Thanh vô cùng có khả năng là Thanh Điền hoàng, nếu không không có khả năng tìm bản thân phiền toái, cố ý hãm hại.

Chỉ là có chút chi tiết không nghĩ ra, không dám xác nhận mà thôi.

- Ngươi quả nhiên thông minh, bất quá, không nên nói ra...

Thanh âm của Điền Thanh Phó đường chủ trở nên cực kỳ âm trầm, một cỗ sát lục chi khí nồng đậm cuốn tới, khiến người ta trong nháy mắt tựa như lâm vào Luân Hồi Địa Ngục, khó có thể chống lại.

Cỗ sát lục chi khí này, còn muốn tinh thuần hơn Thiên Diệp Vương, ý thức kém một chút, có khả năng sẽ bị khí tức chấn nhiếp không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.

- Ngươi đã biết rõ ta là ai, có lẽ rõ, Dị Linh tộc cùng nhân tộc mâu thuẫn là không thể điều hòa... Quy thuận ta, không chỉ có thể sống, còn có hưởng thụ vinh hoa phú quý! Không đồng ý... Ta cũng không có biện pháp, đành phải giết chết rồi!

Thanh Điền hoàng không có phủ nhận, mà lạnh lùng nhìn qua, như nhìn người chết.

Đối phương phán đoán ra, tương đương vạch mặt, cũng không cần phải tiến hành ngụy trang.

- Ngươi là Thanh Điền hoàng, cũng là Điền Thanh... như vậy ở bên ngoài chiến đấu với đám người Ngô sư là ai? Ngươi... Một Dị Linh tộc, coi như ngụy trang tốt hơn nữa, nắm giữ quyền lợi của Danh Sư Đường, chỉ sợ cũng rất dễ dàng bị phát hiện a!

Trương Huyền nhịn không được nói.

Đây chính là địa phương hắn vẫn nghĩ không thông.

Nếu như Thanh Điền hoàng thật là Điền Thanh, ngụy trang thành Danh Sư bình thường, người khác nhìn không ra thì thôi, nhưng nắm giữ quyền lợi một phương, còn không có bị phát hiện, hắn cũng có chút không tin.

Danh Sư Đường thật ngu ngốc như vậy, ngay cả Dị Linh tộc lẫn vào cao tầng cũng không biết, khẳng định đã sớm bị diệt rồi.

- Điền Thanh là một đạo ý niệm của ta đầu thai, thân phận Danh Sư, là từng bước khảo hạch ra, tồn tại chân thật! Vì cái thân phận này, ta chuẩn bị tám trăm năm, không nghĩ tới... bị ngươi phá hư, ngươi nên biết, ta muốn giết ngươi như thế nào a!

Thanh Điền hoàng cười lạnh, sát cơ trong mắt như nước thủy triều.

Vì thân phận Điền Thanh này, hắn hao tốn không biết bao nhiêu giá cả, thậm chí không tiếc tổn thương vô số tính mạng tộc nhân.

Nếu không phải gia hỏa trước mắt này, khẳng định còn là Danh Sư Đường Phó đường chủ, chưởng quản tất cả quyền lợi!

800 năm vất vả, 800 năm trả giá, kết quả hóa thành tro bụi.

Đương nhiên, những năm này mượn nhờ Danh Sư Đường cùng Danh Sư, cũng tìm được tin tức rất trọng yếu, đã tìm được vật phẩm mình muốn.

Cách thành công, chỉ kém một bước nhỏ cuối cùng.

Nếu không nào có tâm tư cùng gia hỏa này nói nhiều như vậy, khẳng định vừa thấy mặt đã chém giết.

- Ý niệm đầu thai?

Trương Huyền sững sờ, sau đó giật mình.

Khó trách căn cứ quan sát của hắn, Điền Thanh kia, trên Nguyên Thần có thiếu sót rất lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ rất khó đạt tới Xuất Khiếu cảnh, vốn tưởng rằng là trong tu luyện xuất hiện vấn đề, nguyên lai... Chỉ là một đạo ý niệm đầu thai!

Ý niệm bản thân không trọn vẹn, tu luyện tới Nguyên Thần Cảnh coi như là đỉnh phong rồi, muốn Xuất Khiếu, hầu như không có khả năng.

Bởi vì ý niệm đầu thai, tương đương một lần nữa có sinh mệnh, thân phận chân thật chính là Điền Thanh, vì vậy coi như là Thư Viện, cũng không nhìn ra bản thân chủ nhân là người nào.

Việc này lại nói tiếp đơn giản, thân là Vu Hồn Sư, tự nhiên biết rõ độ khó.

Ý niệm là âm tính, sau khi đầu thai, tương đương âm hồn quấn thân, thai nhi mới sinh ra, rất dễ dàng bởi vậy chết non.

Mấu chốt nhất là, loại đầu thai này, có tổn hại thiên hòa, là Thiên Đạo không dung, coi như có thể may mắn thành công, cũng cần tiêu phí giá cả thật lớn.

Mặc dù có được thủ đoạn của Vu Hồn Sư, xác xuất thành công cũng vạn không còn một!

Nếu không lúc trước Mặc Hồn Sinh cũng không đến mức vì Cửu Thiên Liên Thai mà dốc sức liều mạng, mà nghĩ biện pháp đi đầu thai một lần nữa rồi.

Đương nhiên, mấu chốt nhất là, sau khi ý niệm đầu thai, sẽ lâm vào ngủ say, có ít người khả năng cả đời thẳng đến sắp chết, cũng không thể thức tỉnh ký ức lúc trước, cuối cùng tầm thường vô vi cho đến chết.

Đây chính là thai mê, trong thai u mê.

Bởi vậy, đầu thai trừ khi là đến bước đường cùng, thật sự không có cách nào, bằng không không có người làm như vậy.

Hơn nữa mỗi đầu thai một lần, đối với Linh Hồn đều có tổn thương thật lớn, một lần không thành công, trên cơ bản không có cơ hội thứ hai.

Đối phương không chỉ thành công, còn trở thành Danh Sư thất tinh đỉnh phong, khống chế Danh Sư Đường, cho dù có bản thể ở sau lưng ủng hộ, cũng cực kỳ đáng sợ.

- Không sai! Không nên ăn mòn sự kiên nhẫn của ta, nếu như biểu lộ thân phận, trừ khi quy thuận ta, hiến tế Linh Hồn, nếu không ngươi nên biết, tuyệt đối không có khả năng còn sống rời đi.

Thanh Điền hoàng hừ lạnh.

Dám ở trước mặt đối phương hào phóng cho thấy thân phận, liền căn bản không quan tâm đối phương để lộ bí mật, bởi vì hắn đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.

Muốn đánh chết đối phương, chỉ ở một ý niệm mà thôi.

- Được rồi, ta quy thuận!

Trương Huyền gật đầu.

- Hả?

Thanh Điền hoàng sững sờ.

Ở trong phạm vi Nhân tộc, những năm này sinh hoạt hắn biết rõ Danh Sư kiên trì cùng tín niệm, gia hỏa trước mắt này, lúc trước kiêu ngạo như vậy, ngay cả Danh Sư Đường cũng có thể nhẹ nhõm xông qua... Vốn tưởng rằng sẽ có kiên trì, nằm mơ cũng không nghĩ đến trực tiếp đáp ứng.

Đây cũng quá sảng khoái a!

- Quy thuận phải hiến tế Linh Hồn...

Chần chừ một chút, Thanh Điền Hoàng nói.

- Đương nhiên!

Trương Huyền gật đầu.