Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 7: Ngươi đã từng bị người từ chối?




- Làm gì vậy?

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của đối phương, Trương Huyền thật sự cạn lời.

Chuyện hiểu lầm này hình như có hơi lớn!

Nhưng mà nếu đổi lại là người khác, chắc hẳn cũng sẽ hiểu lầm như vậy. Hắn không chỉ điểm tu vi cho nàng nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện nhập học. Đã vậy, khi hỏi tới nàng còn đỏ mặt. Mà càng quan trọng là, cái miếng ngọc ghi chép bị đập nát ném đầy trên mặt sàn. Đây rõ ràng là hủy đi chứng cớ…

Nhiều dấu hiệu mờ ám như vậy, làm sao có thể khiến người khác không nghĩ ngay đến việc Trương Huyền là tên biến thái, cuồng dâm, lão sư vô liêm sỉ linh tinh cơ chứ.

- Diêu thúc, thúc đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Nếu thúc còn như vậy, từ nay về sau ta không bao giờ để ý đến thúc nữa!

Nhìn Diêu Hàn tức giận điên cuồng, nghe thấy những gì hắn nói, làm sao nàng có thể không rõ quản gia nhà nàng đang nghĩ cái gì. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó khó coi, suýt chút nữa điên lên.

Nàng là thiếu nữ, nói bậy nói bạ như vậy, danh tiết của nàng đặt nơi nào?

- Tiểu thư…

Bị Triệu Nhã ngăn cản, Diêu Hàn đành phải thu lại khí tức.

- Được rồi. Cùng ta đi nhận chăn đệm đi. Đừng làm tốn thời gian của ta. Mai ta còn đi học!

Triệu Nhã hừ một tiếng, xoay người bước ra khỏi căn phòng.

Việc nàng có bệnh trong người đương nhiên không thể nói cho người khác biết. Nếu bị truy hỏi, làm sao nàng có thể nói chuyện như vậy ra khỏi miệng được chứ?

Cho nên, nàng chỉ có thể nói với người khác rằng chính mình cam tâm tình nguyện chọn Trương lão sư làm lão sư, không bịa ra thêm lý do nào khác.

- Hừ!

Thấy tiểu thư nhà hắn xoay người rời đi, Diêu Hàn lạnh lùng trừng mắt với Trương Huyền một cái, ánh mắt tóe lửa, không biết đang suy nghĩ cái gì, rồi phất tay đi ra ngoài.

Hiện tại hắn thật sự muốn giết chết người thiếu niên đang đứng trước mặt này. Nếu không phải nơi đây là học viện, lại có tiểu thư ngăn cản, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay.

- Ta nào có chọc ai chứ…

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, Trương Huyền thật sự cảm thấy bất đắc dĩ.

Không phải chỉ là nhận một học viên sao? Làm gì đến mức…

Làm như mình là một ác ma không chuyện ác nào không làm vậy! Mà vấn đề là… mình cái gì cũng chưa làm!

- Kệ đi. Hôm nay còn sớm. Thử xem có thể nhận thêm vài học sinh nữa hay không! Nhận càng nhiều học sinh, đồng nghĩa với việc có nhiều tài nguyên mà!

Giáo viên của Hồng Thiên học viện được xếp theo rất nhiều cấp bậc. Mỗi năm sẽ dựa theo tình hình của học sinh làm tiền đề để tiến hành đánh giá giáo viên. Càng có nhiều học sinh, mà học sinh tiến bộ càng nhanh, tham gia các kiểu thi đua có được thành tích tốt… đều góp phần giúp giáo viên thăng chức.

Nếu giáo viên có được cấp bậc cao, vậy tài nguyên giáo viên có được, cũng như tài nguyên mà học sinh của người đó có được, cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Đây chính là lão sư trò cùng tiến bộ!

Hiện tại hắn mới nhận được có ba học sinh thôi. Như vậy chỉ có thể giúp hắn giữ được chức giáo viên. Chứ nếu bàn đến tư cách, hắn vẫn như cũ… là người đứng chót!

Muốn tiến bộ, chỉ có thể tiếp tục thu nhận học sinh.



- Trịnh Dương, đừng thất vọng! Không phải chỉ là lão sư Vương Siêu không chọn ngươi thôi sao? Không đến mức phải uể oải như vậy!

Trên một con đường trong học viện có hai thiếu niên đang chậm rãi bước đi. Người đi trước đang an ủi người đi sau.

- Mạc Hiểu, ngươi là người được chọn trúng, đương nhiên nói nghe hay rồi. Ngươi cứ thử bị trượt xem có còn lên tiếng được không!

Trịnh Dương nhăn mày, có vẻ không thích nghe người bằng hữu này an ủi.

- Khụ khụ, đừng nói như vậy. Thật ra các giáo viên khác cũng được mà. Không nhất thiết một hai phải là lão sư Vương Siêu đâu!

Cậu thanh niên tên Mạc Hiểu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, nói.

- Không nhất thiết phải chọn lão sư ấy? Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Chúng ta đã cùng nhau luyện tập thương pháp từ nhỏ. Bây giờ thương đã giống như một bộ phận trong cơ thể của chúng ta, không thể từ bỏ được. Mà trong Hồng Thiên học viện này, người có thể dạy thương pháp tốt nhất chính là lão sư Vương Siêu. Ngươi trúng tuyển còn ta bị trược. Ta có thể không chán nản sao?

Trịnh Dương tức giận thở phì phò, nói.

- Cái này…

Mạc Hiểu bị chất vấn, không biết nên trả lời như thế nào. Trong Hồng Thiên học viện, các giáo viên khác nhau sẽ có am hiểu khác nhau, đương nhiên cách dạy cũng sẽ khác nhau. Ví dụ có người am hiểu về quyền pháp, có người am hiểu về đao pháp… Lão sư Vương Siêu chính là người nổi tiếng nhất về khoản am hiểu thương pháp, ở trong học viện cũng đứng trong nhóm những giáo viên đứng đầu.

Hai người cùng lúc tham gia thi tuyển chọn, muốn trở thành học sinh của lão sư. Kết quả lại là một người thi trúng một người trượt. Khó trách người trượt buồn bực.

- Ủa, bên này có lớp học này. Hay chúng ta vào xem thử đi!

Đang không biết làm cách nào để bớt xấu hổ, Mạc Hiểu đột nhiên nhìn thấy một lớp học cách đó không xa, liền chỉ về hướng đó.

- Ta không đi đâu…

Trịnh Dương lắc đầu.

- Đi đi. Vào xem thử. Lỡ giáo viên trong đó cũng am hiểu về thương pháp thì sao?

Mạc Hiểu tiếp tục an ủi:- Dù sao vào xem thử cũng không ảnh hưởng gì mà!

- Được rồi!

Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng Trịnh Dương cũng quyết định đi theo Mạc Hiểu vào phòng học.

Trong phòng, Trương Huyền đang suy nghĩ xem có nên đi ra ngoài lôi kéo người hay không, lại nhìn thấy có hai cậu thiếu niên bước vào.

- Chào lão sư!

Mạc Hiểu cúi người chào.

- Ừ!

Trương Huyền đưa mắt nhìn, nói tiếp:

- Các ngươi muốn bái sư?

- Là người huynh đệ này của ta. Hắn rất lợi hại. Đặc biệt là thương pháp của hắn. Tuy còn trẻ tuổi nhưng ít có người có thể thắng được hắn. Hi vọng lão sư sẽ chỉ điểm thêm cho hắn!

Mạc Hiểu nói vội.

- Mạc Hiểu…

Trịnh Dương giật giật ống tay áo của người anh em chí cốt.

- Sao vậy?

Mạc Hiểu khó hiểu, hỏi.

- Ngươi nhìn xung quanh đi…

Trịnh Dương cau mày lại.

Cái lớp học này vô cùng nhỏ hẹp, tối đa chỉ có thể chứa được mười mấy người. Nhìn sơ liền biết chỉ là cái phòng học nhỏ.

Diện tích phòng học lớn hay nhỏ còn thể hiện thực lực của giáo viên. Những giáo viên đứng trong top đầu của học viện đều có phòng học rất to, nhìn giống cái quảng trường vậy, phải có sức chứa lên đến vài trăm học sinh cùng một lúc tu luyện. Cái phòng học này chỉ bé bằng bàn tay, chắc trình độ của giáo viên cũng tầm thường thôi.

- Ờ thì bé một tí…

Mạc Hiểu cũng chú ý đến diện tích căn phòng, trong lòng hơi chột dạ một chút.

Vốn định giúp bạn thân giải tỏa phiền muộn trong lòng. Giờ thì hay rồi, trực tiếp dẫn đến một cái phòng học nhỏ như vậy. Lỡ trình độ của giáo viên rất thấp, sợ phiền muộn còn chưa kịp giải quyết đã chuốc thêm bực bội vào người…

- Thể hiện thương pháp đi!

Giả vờ như không nghe thấy hai cậu học sinh đang thì thầm những gì, Trương Huyền thản nhiên nói, không lộ ra cảm xúc gì.

- Kệ đi, tới đâu hay tới đó. Cứ để lão sư này chỉ điểm một chút, cũng đâu mất gì đâu. Nếu trình độ của hắn không được thì mình không bái sư!

Thấy Trịnh Dương vẫn còn chần chờ, Mạc Hiểu khuyên bảo.

- Ừ!

Trịnh Dương gật đầu.

Trừ những giáo viên đứng đầu có không ít học sinh chạy theo xin nhập học, những giáo viên còn lại muốn tuyển học sinh, học sinh cũng có thể suy nghĩ có nên nhập học hay không.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Trịnh Dương không do dự nữa, gỡ thanh trường thương từ trên lưng xuống, từng khớp từng khớp nối lại.

Vù!

Nắm trường thương trong tay, thần thái của Trịnh Dương thay đổi hẳn, giống như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ để lộ ra sự sắc bén, khí thế nguy hiểm bức người tràn ra.

- Vút vút vút vút!

Trường thương xé gió theo từng đường thương pháp tạo ra âm thanh nhanh, sắc, gọn, làm toàn bộ căn phòng như bị xé rách. Xung quanh nổi lên cuồng phong kịch liệt.

Người trong nghề vừa ra tay, nhìn vào liền biết có thực lực hay không. Tuy rằng thực lực của cậu học viên Trịnh Dương này không phải quá mạnh, nhưng thương pháp quả thật không yếu.

Mũi thương run rẩy, đột nhiên đâm vào cột đá cách đó không xa, tạo ra một tiếng “cong”trong trẻo, làm cột đá nhảy lên một loạt con số.

- 110!

Không ngờ tới hơn 100 kg!

Nếu chỉ xét lực sát thương, chỉ sợ ngay cả võ giả có tu vi ở đỉnh bậc Tụ Tức cảnh cũng không thể ngăn nổi!

- Xin lão sư chỉ điểm ạ!

Thu trường thương lại, Trịnh Dương ngực không thở dốc, tim không tăng nhịp, vẻ mặt bình ổn, nói.

Nói thật, từ lúc nhìn thấy diện tích nhỏ bé của căn phòng này, hắn đã không xem trọng lão sư đang đứng trước mặt, vì cảm thấy trình độ của người này chắc chắn tầm thường thôi.

Quả nhiên, đôi mắt của vị lão sư này đang khép hờ, đoán không ra đang suy nghĩ những gì. Tới lúc nghe hắn xin chỉ điểm, đối phương mới mở to mắt ra, từ từ nhìn qua, khóe miệng treo một nụ cười nhạt.

- Ngươi từng bị tổn thương? Hay nói cách khác… từng bị từ chối?