Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1160: Linh nhục hợp nhất (2)




Cứu đối phương, vốn nghĩ sẽ để lại hình ảnh oai hùng trong mắt của nàng, kết quả lại xuất hiện loại tình huống này, Trương Huyền rấ tlaf buồn bực.

- Áp chế!

Tinh thần khẽ động, cưỡng ép áp chế linh hồn, khiến cho nó thích ứng với thân thể. Ai ngờ càng áp chế thì phản phệ lại lợi hại, dường như di chứng trước đó cưỡng ép nhét linh hồn vào thân thể trực tiếp bộc phát vào thời khắc này.

- Ah...

Một tiếng gào thét không thể kiên trì được nữa mà vang lên, linh hồn phun trào từ mi tâm đi ra.

Vẫn là vấn đề trước kia, Vu hồn quá mạnh, thân thể không đủ, coi như trước đó cưỡng ép đặt nó vào thì vẫn không thể dung hợp hoàn mỹ như cũ.

- Hết rồi...

Cảm thấy linh hồn đã ly thể, trong lòng Trương Huyền cảm thấy mát lạnh.

Thả Vu hồn ra quả thực có thể khiến cho hắn không thống khổ như vậy nữa, chỉ là... Vu hồn ly thể, chẳng khác nào đã nói cho đối phương biết, bản thân có thân phận Vu hồn sư... Muốn giải thích, cũng không tiện giải thích.

Mặc dù Vu hồn là một trong các chức nghiệp đặc thù, dù sao cũng đã mất đi truyền thừa không biết bao nhiêu năm. Lại bị Danh sư đường chính thống tiêu diệt, ở trong suy nghĩ của mọi người người, đây là chức nghiệp trung hoà âm lãnh, quỷ quyệt.

Để cho đối phương biết hắn có chức nghiệp quỷ dị như thế... Đoán chừng ân tình vừa rồi hao hết vất vả để cứu người sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Rốt cuộc là chuyện gì chứ, sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, lại vào đúng lúc này...

Như vậy sẽ khiến cho đối phương có suy nghĩ gì chứ? Chẳng phải sẽ khiến cho đối phương nghĩ bản thân có mưu đồ hay sao?

Trong lúc hắn đang xoắn xuýt, không biết nên làm như thế nào cho phải thì đột nhiên nhìn thấy nữ tử áo trắng trước mắt đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái.

Sưu sưu!

Vu hồn mới vừa từ trong cơ thể thoát ra lập tức được ép xuống, một lần nữa trở lại thân thể.

Đồng thời còn có một đạo khí lưu đặc thù chảy qua toàn thân, đau đớn kịch liệt tới cực điểm vừa rồi, trong nháy mắt này đã chậm hạ xuống.

- Cái này...

Con mắt trợn tròn, Trương Huyền không nhịn được sững sờ.

Hắn không có cách nào khống chế được Vu hồn mà đối phương chỉ nhẹ nhàng vỗ thì trong nháy mắt đã được giải quyết, chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ... Thực lực của vị nữ tử áo trắng này so với Hóa Phàm bát trọng Diệp Vấn Thiên còn cao minh hơn hay sao?

Phải biết rằng, Vu hồn ly thể, xem như Diệp Vấn Thiên cũng không có biện pháp gì. Nếu không, cũng sẽ không ném bản thân ở trên bàn đá, không vội vã xuất thủ cứu giúp.

Trong lúc hắn đang nghi ngờ, còn muốn hỏi một câu thì lập tức cảm thấy mệt mỏi, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trong hôn mê, dường như hắn cảm thấy linh hồn và thân thể mình lần nữa phù hợp, không có ràng buộc như trước đó nữa...

Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh táo lại.

- Ồ?

Xoa xoa con mắt, ngồi dậy, quả nhiên đã cảm thấy linh hồn và thân thể không có xung đột như trước đó nữa, thoải mái không thể diễn tả được.

- Nhục thể của ta không trở nên mạnh mẽ, mà linh hồn hình như đã được cái gì đó một lần nữa ngưng luyện lại một phen, trở nên càng thêm tinh thuần. Khi chui vào thân thể, cũng thoải mái hơn rất nhiều!

Ánh mắt hắn sáng lên.

Nhục thể của hắn vẫn còn dáng vẻ như lúc trước. Chỉ có điều, linh hồn đã trở nên càng thêm tinh thuần, mặc dù vẫn là bá chủ gần mười mét, thế nhưng càng thêm mềm dẻo, đi vào nhục thể cũng không có cảm giác khó mà khống chế được như trước đó nữa.

- Thử một chút!

Nhắm mắt lại, linh hồn kiểm tra toàn thân một lần. Hắn lập tức cảm thấy mỗi một khối cơ bắp, mỗi một tế bào đều nằm ở trong khống chế, linh hồn đã có nắm chắc hoàn mỹ đối với thân thể.

Loại cảm giác này, coi như là trước đó cũng chưa từng có.

- Đây là... linh nhục hợp nhất cấp bậc hoàn mỹ?

Xiết chặt nắm tay, Trương Huyền hưng phấn tới mức run rẩy.

Hóa Phàm ngũ trọng có thể làm được linh nhục hợp nhấ. Chỉ có điều, cái gọi là hợp nhất này chỉ là giúp khống chế lực lượng càng thêm chính xác, vượt qua người tu luyện đồng cấp mà thôi.

Truyền thuyết, đạt tới cấp độ hoàn mỹ có thể nội thị, quan sát biến hóa của thân thể, tiến hành chữa trị đối với chỗ bị thương.

Đạt tới loại cảnh giới này, tất cả đều rõ ràng, thân thể giống như bạch ngọc vậy, hoàn mỹ không một tì vết. Coi như là Hóa Phàm cửu trọng cũng không thể nào làm được, chỉ có Thánh giả mới có thể như thế... nhưng không ngờ một người tu luyện Vu hồn như hắn lại đạt tới!

- Thế nhưng... Linh nhục đã triệt để dung hợp, không phải Vu hồn sẽ không có cách nào ly thể đó chứ?

Hưng phấn đồng thời Trương Huyền cũng đột nhiên sững sờ.

Loại linh nhục dung hợp hoàn mỹ này là chuyện mà võ giả mới có thể làm được, Vu Hồn sư thì hắn chưa từng nghe nói qua... Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian hắn hôn mê, hồn phách và thân thể đã triệt để dung hợp, dẫn đến năng lực Vu hồn biến mất?

Nếu thực sự là như thế, coi như có thể triệt để khống chế thân thể và linh hồn thì cũng không có gì để hắn cao hứng.

Thủ đoạn Vu hồn, coi như ở bên trong rất nhiều chức nghiệp Thượng Cổ cũng có địa vị khá cao, có ưu thế mà những nghề nghiệp khác khó mà chống lại được. Cũng giống như trước đó hấp thu linh khí trong Hóa Thanh trì vậy, bất kỳ nghề nghiệp nào khác đều không thể nào làm được.

Vội vàng điều động công pháp Vu hồn, thử nghiệm một chút. Hắn lập tức phát hiện ra linh hồn vẫn có thể rời khỏi thân thể, tùy ý đi lại như cũ.

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Linh hồn quay về thân thể, hắn đứng dậy rồi, nhìn quanh một vòng, sau đó nhướng mày.

Chỉ thấy trong sơn động, yên tĩnh dị thường, lửa đã sớm bị dập tắt, chung quanh ngay cả một bóng người cũng không thấy, vị nữ tử áo trắng trước đó cứu hắn đã mất đi tung tích.

- Cô nương?

Không nhịn được hô một tiếng, lúc hắn đang muốn đi ra ngoài tìm thì chỉ thấy ở trên vách đá cách đó không xa có một đám chữ viết xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt.

- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, song phương không thiếu nợ nhau, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!

- Sau này còn gặp lại?

Trương Huyền ngẩn ngơ:

- Đi rồi sao?