Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1231: Ta đã học xong (1)




Bình thường Thuần Thú sư thuần phục thú sủng đều cần tốn thời gian mấy năm mới có thể thổ lộ tâm tình, vô tư trả giá. Không có khả năng người nào cũng giống như Trương Huyền, đánh một trận là được.

Do đó, Thuần Thú sư và thú sủng có tình cảm rất là thâm hậu, thậm chí thời gian dài còn muốn cùng tu luyện, huyết mạch cùng dung.

Đầu Long Nham thú này đã theo vị trưởng lão này không biết thời gian bao nhiêu lâu, lại cộng thêm vì hắn mà chết, rất hiển nhiên trong lòng đã sớm coi hắn là đồng bọn thân mật nhất, coi như cực khổ hơn nữa thì cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của đối phương.

- Đầu... Tử Dực Thiên Hùng thú kia, không phải là của Thú đường hay sao?

Trương Huyền lông nhíu mày.

Là linh thú của Thú đường thì trên cơ bản đều có người thuần phục, coi như không biết thú ngữ thì giữa chủ nhân và thú sủng cũng có biện pháp để câu thông và giao lưu.

Hiện tại hắn muốn học thú ngữ, từ trong miệng đại gia hỏa này hiểu được di ngôn trước khi chết của Long Nham thú. Mà đại gia hỏa này lại không có bị người ta thuần phục, nếu không trực tiếp tới hỏi Thuần Thú sư là được, không cần thiết phải phiền toái như vậy.

- Tử Dực Thiên Hùng thú thành niên, mặc dù cũng là Hóa Phàm bát trọng. Thế nhưng đầu này đã đạt đến cảnh giới nửa bước cửu trọng, Thú đường chúng ta căn bản không có người nào có thể thuần phục...

Lão giả này khẽ lắc đầu.

- Nửa bước cửu trọng?

- Ừm, mặc dù chỉ là nửa bước, thế nhưng bằng vào huyết mạch và lực lượng, coi như một chút cường giả Hóa Phàm cửu trọng chân chính cũng không phải là đối thủ, hơn nữa, bởi vì Long Nham thú chết đi cho nên khiến cho nó ôm thành kiến cực lớn đối với nhân loại, căn bản không có biện pháp thuần phục...

Lão giả nói.

- Nó là bạn với Long Nham thú hay sao?

Trương Huyền nghi hoặc hỏi.

- Đúng... Tình lữ!

Lão giả chần chờ một chút rồi nói.

- Tình lữ?

Trương Huyền giật mình.

Một chút linh thú cường đại, bình thường số lượng tương đối ít, muốn tìm được linh thú cùng chủng tộc sẽ rất khó. Dưới loại tình huống này, linh thú sẽ kết thành bạn đời cùng một loại sinh mệnh cường đại khác. Đương nhiên, loại bạn đời này có thể kéo dài huyết mạch hay không thì lại không nhất định.

Chỉ là làm bạn trên tinh thần, cùng chiến đấu, cùng sinh tồn cũng được rồi.

Thậm chí ở trong nhân loại cũng có một chút đạo lữ cũng là như vậy.

Tu vi đạt tới cảnh giới cao thâm, giao lưu tinh thần mới là quan trọng nhất, sinh ra hậu đại, giao lưu nhục thể đã không được coi trọng nữa.

Tử Dực Thiên Hùng thú đã là tình lữ với Long Nham thú, tự nhiên sẽ rất chú trọng đối với nó.

Tận mắt nhìn thấy bạn đời chết đi cho nên tự nhiên ghi hận trong lòng đối với chủ nhân như lão giả này. Đối phương nói cho hắn biết mới là lạ.

Mà lão giả một lòng học tập thú ngữ chính là muốn cùng giao lưu với nó, hóa giải khúc mắc.

- Lão sư, Tử Dực Thiên Hùng thú đã là bạn đời của thú sủng lão sư, như vậy vì sao... Hai ba ngày nó lại tới làm loạn, đánh lén Thú đường cơ chứ?

Dường như Hàn Xung cũng có hiểu biết về đầu linh thú này, cho nên hắn không nhịn được nói.

- Đánh lén?

Lạc Thất Thất nhìn qua rồi hỏi.

- Đúng vậy a, đầu đại gia hỏa này mỗi tháng đều đến mấy lần, đánh lén Thú đường, ăn một đầu linh thú, man thú. Làm cho tiếng oán hờn lan truyền khắp nơi, mỗi lần Thú đường đều tốn một cái giá cực lớn để bắt nó. Thế nhưng thực lực và tốc độ của nó thực sự quá mạnh, quá nhanh, căn bản không bắt được...

Hàn Xung giải thích.

Mặc dù thời gian hắn tới Thú đường Huyễn Vũ đế quốc không dài, nhưng rất nhiều chuyện hắn vẫn nhìn thấy ở trong mắt.

Một tháng, đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này đã đánh lén Thú đường mấy lần, ăn vụng linh thú, man thú, khiến cho không ít người tràn ngập buồn bực. Thế nhưng bởi vì hạn chế thực lực, coi như Thú đường có bất đắc dĩ tới đâu thì cũng không có cách nào làm gì đối phương.

Vốn nghĩ tên này là linh thú vô chủ, không ưa linh thú bị nhân loại chi phối, hiện tại xem ra, chỉ sợ là trả thù có ý định.

- Nó không cam lòng Long Nham thú bị giết, cho nên cố ý đến Thú đường làm loạn, những năm này ta học thú ngữ cũng là muốn hỏi nó một chút, xem rốt cuộc nó muốn làm gì!

Trưởng lão lắc đầu, nói xong không nhịn được nhìn về phía Trương Huyền ở trước mắt:

- Ngươi đã biết thanh âm của Chân Long, như vậy có phải cũng cũng biết một ít thú ngữ Thượng Cổ hay không?

Thanh âm của Chân Long xem như Chân Long chi thân, cũng cần đặc biệt học tập với người khác. Mà đối phương ngay cả Thiên Long Bát Âm cũng có thể học, như vậy liệu có thể dạy thú ngữ Thượng Cổ hay không?

Mặc dù mới vừa rồi đối phương nói chỉ nhìn qua một chút, có phải là ngữ điệu khiêm tốn hay không?

Trương Huyền gãi gãi đầu, nói:

- Thú ngữ Thượng Cổ... Quả thực ta không biết!

Lúc trước hắn mới chỉ học qua vài câu, chỉ có điều, nói cho linh thú gào thét không dứt, suýt chút nữa đã nổi điên, bản thân hắn cũng không biết là ý gì. So với việc không biết cũng không có gì khác nhau cả.

- Không biết?

Nghe thấy đối phương xác nhận, ánh mắt tràn ngập mong đợi của vị trưởng lão này trở nên ảm đạm, lại hỏi lần nữa:

- Vậy thì... Thiên Long Bát Âm thì sao?

Coi như Tử Dực Thiên Hùng thú không chứa huyết mạch Long tộc, thế nhưng nếu như vị trước mắt này thực sự có thể nói ra Long ngữ. Như vậy cũng có khả năng câu thông, để cho nó ngoan ngoãn nói ra chuyện năm đó, thậm chí còn có thể có thể khiến cho nó nói ra vì sao lại căm thù nhân loại như thế, nhất định phải cố ý tới làm loạn ở Thú đường.

- Ta... Chỉ biết một âm tiết!

Trương Huyền càng ngại ngùng nói.

Đối phương còn tưởng rằng hắn thực sự biết Long ngữ. Thế nhưng trên thực tế, hắn chỉ học được một âm tiết, bình thường nhàn rỗi không chuyện gì dùng để hù dọa một chút linh thú ẩn chứa huyết mạch Long tộc mà thôi.

Bảo hắn nói ra Long ngữ hoàn chỉnh, nhất định là không thể nào.

- Một âm tiết?

Thân thể vị trưởng lão này run rẩy một cái.

Vốn hắn nghe thấy người thanh niên này nói ra Long ngữ còn tưởng rằng đã tìm được hi vọng, hiện tại xem ra, cũng không có gì khác biệt so với trước kia.

- Vậy thì quên đi...

Lắc đầu, vị trưởng lão này rất là bất đắc dĩ.

Những năm này hắn đã sưu tập không ít sách vở, chuyên môn học tập thú ngữ Thượng Cổ. THế nhưng loại ngôn ngữ này thực sự quá khó khăn, xem như hắn, nếu như không có người dạy, không có lão sư, thật giả khó phân thì cũng không có nghiên cứu ra được vài câu.

Hắn còn tưởng rằng Hàn Xung đề cử như thế thì có thể từ bên trong miệng đối phương học được một chút. Chỉ là không nghĩ tới, đối phương cũng không biết.

- Kỳ thật... Cũng không cần nản chí, trưởng lão đã nghiên cứu thú ngữ Thượng Cổ nhiều năm như vậy, nhất định đã sưu tập không ít sách vở, ta có thể mượn đọc một phen hay không? Vạn nhất có thể có chỗ tâm đắc, cũng chưa biết chừng!

Trương Huyền nhìn qua rồi nói.

- Mượn đọc? Tâm đắc?