Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1234: Tần đường chủ (2)




- Nhanh buông nó ra, cho dù giữa chúng ta có mâu thuẫn, thế nhưng ta hi vọng không nên làm liên luỵ tới Thú đường, nếu không, coi như Long Nham thú sống lại nhất định cũng sẽ mất hứng...

Phía trước, Tiền trưởng lão nhìn Tử Dực Thiên Hùng thú đang phi hành ở bên trên không, bàn tay xiết chặt rồi nói.

- Rống!

Nghe thấy hắn nhắc tới Long Nham thú, đại gia hỏa trên không trung nhe răng trợn mắt, không những không có buông linh thú bên trong ra mà ngược lại còn để cho móng vuốt nắm càng chặt hơn. Xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ bóp chết nó.

- Tiền trưởng lão, đường chủ, mau cứu linh thú của ta...

Một Thuần Thú sư tứ tinh rất là gấp gáp nhìn về phía không trung, sắp khóc ra thành tiếng.

Rất hiển nhiên, đầu linh thú bị bắt ở trên không trung là thú sủng của hắn.

Phí hết tâm huyết, thật vất vả mới thuần phục được, một khi bị bóp chết, một phen vất vả của hắn đều bị đổ xuống sông xuống biển.

- Lý thú sư, đừng có gấp, nhất định ta sẽ cứu nó...

Tiền trưởng lão an ủi một câu.

Thú sủng bị giết, hắn biết rõ đối phương sẽ đâu khổ thế nào, cho nên hắn không muốn để cho hậu bối cũng dẫm vào vết xe đổ của mình.

- Thiên Hùng thú, chỉ cần ngươi thả nó, thú huyết thạch hay là linh thạch, chỉ cần Tiền mỗ có thể đưa ra thì ta sẽ không tiếc!

Dỗ dành đối phương xong, Tiền trưởng lão lần nữa nói với đại gia hỏa ở trên không trung.

- Tiền trưởng lão, không thể đồng ý với nó. Những năm này, tất cả tích súc của ngươi hầu như đều đưa ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ta sợ sẽ chậm trễ việc tu luyện của ngươi...

Tần đường chủ nghe thấy hắn nói như thế không nhịn được cau mày, vội vàng khuyên can.

Dựa theo thiên phú, có lẽ Tiền trưởng lão đã sớm có thể đột phá đến Hóa Phàm cửu trọng. Đáng tiếc tất cả tích súc đều cho tên này ăn, dẫn đến tài nguyên tu luyện thiếu thốn.

Tên này thường cách một đoạn thời gian lại tới vơ vét một lần, mượn nhờ những tư nguyên này mà đã đột phá đến nửa bước cửu trọng trước.

Nếu như hắn lại không khuyên can, nếu cứ tiếp tục làm như vậy thì tên này sẽ càng ngày càng mạnh, uy hiếp với Thú đường cũng sẽ càng lớn hơn.

- Là ta có lỗi với Long Nham thú...

Tiền trưởng lão lắc đầu.

- Nhưng mà...

Sắc mặt Tần đường chủ tái xanh.

- Không có nhưng nhị gì cả, nếu như không có Long Nham thú thì ta đã sớm chết. Ta có thể kéo dài hơi tàn lâu như vậy đã là ân huệ rất lớn rồi, đừng nói là tích súc, coi như bảo ta lập tức chết, chỉ cần có thể khiến cho tâm lý của nó dễ chịu hơn thì ta cũng nguyện ý!

Ánh mắt mang theo vẻ kiên định, cổ tay Tiền trưởng lão khẽ đảo, trước mắt xuất hiện một đống thú huyết thạch, linh thạch trung phẩm và một chút dược liệu trân quý.

Số lượng cũng không phải là rất nhiều, xem ra những năm này quả thực vị trưởng lão này đã bị vơ vét không sai biệt lắm.

- Ngươi có lỗi với Long Nham thú, nhưng cũng không có lỗi với đầu Tử Y Thiên Hùng thú này a. Tiền trưởng lão, ngươi làm như vậy quả thật có chút không ổn!

Ngay khi Tiền trưởng lão đang định mang một chút đồ cho đại gia hỏa trên không trung thì một đạo thanh âm nhàn nhạt đã vang lên.

Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đã đi tới.

- Cha, chính là hắn hại con thảm như vậy... nhất định người không thể bỏ qua cho hắn!

Không nghĩ tới tên này lại dám nghênh ngang đi tới gần, Tần Chung tức giận tới mức hai mắt cũng tái đi.

- Hắn sao?

Tần đường chủ tối sầm mặt lại, quay đầu nhìn về phía Tiền trưởng lão:

- Trưởng lão, người này ngươi có quen biết hay không?

- Hắn là ân nhân của Hàn Xung, là một vị Danh sư tứ tinh và Thuần Thú sư...

Tiền trưởng lão nhướng mày, nhìn về phía thanh niên đang đi tới, khoát tay áo rồi nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu như muốn tiếp tục mượn linh thú thì xin lập tức rời đi!

Người đi tới chính là Trương Huyền.

Hắn thấy vị Tiền trưởng lão này luôn thỏa hiệp, cho nên tràn ngập bất đắc dĩ mới đi ra.

Nghe thấy người này nói như thế, hắn vừa định nói thì Ngọc Phi Nhi ở sau lưng đã lên tiếng.

- Nếu như chúng ta không đi thì sao?

- Không đi, vậy thì đừng nghĩ tới mượn linh thú nữa...

Hơi vung tay lên, Tiền trưởng lão đang muốn nói hết lời thì chỉ thấy sắc mặt Tần đường chủ tái nhợt, bờ môi không ngừng phát run.

Đồng thời không ngừng nháy mắt với hắn:

- Khụ khụ, Tiền trưởng lão, ngươi không vội nói trước...

- Làm sao vậy?

Thấy đường chủ kỳ quái như thế, Tiền trưởng lão rất là nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi một câu thì chỉ thấy nữ tử đi theo phía sau lnwg Trương sư như tùy tùng đã đi tới gần. Hai mắt nhìn về phía Tần đường chủ, cười nhạt một tiếng.

- Nếu như ta nhớ không sai, ngươi tên là Tần Chiêu đúng không? Hóa ra ngươi là đường chủ của Thú đường nơi này!

- Tần Chiêu bái kiến Ngọc Phi Nhi công chúa!

Sắc mặt Tần đường chủ tái nhợt, vội vàng ôm quyền.

- Ngươi còn nhận ra ta sao?

Hừ một tiếng, hai tay Ngọc Phi Nhi chắp ra sau lưng, không giận mà tự uy, mang theo uy nghiêm của một vị công chúa.

- Tại hạ... Cùng ân sư đi hoàng cung, đã may mắn gặp qua công chúa một lần...

Tần Chiêu đường chủ vội vàng ôm quyền nó, còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng gầm gừ phẫn nộ của con trai mình từ phía xa truyền tới.

- Cha, chính là nữ nhân này, còn có người thanh niên kia, bọn hắn đều cùng một giuộc, đều không phải là người tốt. Người nhất định phải hả giận giúp con...

Tần Chung bị người ta che khuất cho nên cũng không thấy rõ thái độ của phụ thân, hắn còn tưởng rằng phụ thân đang muốn giúp mình hả giận cho nên vẫn còn đang hưng phấn tới mức hai mắt đỏ bừng.

Hắn bên này cao hứng thì Tần đường chủ ở phía trước nghe thấy hắn nói như thế, thân thể nhoáng một cái, suýt chút nữa đã ngất đi tại chỗ.

Đừng gọi ta...

Ta không phải là phụ thân ngươi, ngươi là phụ thân của ta không được sao...

Người khác đều là hiếu tử, ngươi đang chơi phụ thân ngươi sao!