Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 129: Đề Nam Thanh Ngọc




Cửa hàng Thiên Vũ vẫn náo nhiệt giống như trước đây, dòng người cuồn cuộn, khắp nơi đều là người. Hai tay Trương Huyền chắp ra sau lưng, chậm rãi đi vào.

- Lão gia, chỗ làm việc của Lăng đại nhân ở trước mặt...

Đi rồi một lát, Tôn Cường chỉ về phía trước.

Trương Huyền ngẩng đầu, quả nhiên đã nhìn thấy một cái đại sảnh được trang trí tráng lệ xuất hiện ở trước mắt, trước cửa có hai đầu sư tử đá bằng ngọc, uy vũ cao lớn, để lộ ra vẻ uy nghiêm nồng đậm.

Đặc biệt là một đôi mắt, đen nhánh có Thần, khác nào sống bình thường, để người nhìn một chút, liền cảm thấy khiếp đảm không ngớt.

- Nghe nói đôi sư tử đá này là thứ Lăng đại nhân đặc biệt mời thợ thủ công Lục Mạt luyện chế, nguyên liệu là Đề Nam Thanh Ngọc, cũng chính là thanh ngọc tốt nhất trong Thiên Huyền Vương quốc! Lại thêm được thợ thủ công Lục Mạt chạm trổ, chỉ riêng một đầu cũng đã có giá trị mấy trăm vạn kim tệ.

Trong mắt Tôn Cường mang theo lửa nóng.

Trước cửa nhà của rất nhiều người có tiền đều bày ra một ít vật đáng tiền, thể hiện ra tài lực và khí độ của bản thân, cũng có ý tứ thị uy của cải. Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này cũng không phải là ngoại lệ.

- Mấy trăm vạn?

Trương Huyền âm thầm tặc lưỡi.

Trước đó hắn có trăm vạn kim tệ cũng đã cảm thấy không ít, trở thành phú hào một phương. Vừa nghe đối phương nói như thế mới biết được, so với người giàu có chân chính, chút tiền này của hắn không khác gì ăn mày một chút nào.

- Lão gia, có cần ta đi tìm Lăng đại nhân, nói người đến, để hắn tiện đón tiếp hay không?

Tôn Cường nhìn sang rồi hỏi.

Ở trong mắt hắn, tuy rằng Lăng Thiên Vũ đại nhân phú khả địch quốc, thế nhưng bàn về địa vị so với danh sư chân chính vẫn còn kém rất nhiều.

Danh sư là nhân vật cường hãn mà ngay cả Trầm Truy bệ hạ cũng không dám đắc tội, mà Lăng Thiên Vũ, có tiền đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.

- Không cần!

Trương Huyền vung vung tay:

- Ta tùy tiện nhìn một cái.

Chậm rãi đi về phía trước, đi tới trước mặt hai đầu sư tử đá cao to, lại đưa tay sờ lên.

Tay đặt vào rất trơn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, vừa nhìn một chút đã biết tuyệt đối là thanh ngọc tốt nhất.

Ngón tay đụng vào đó, Trương Huyền nhìn về hai bên phải trái một vòng, lại chạm vào chung quanh. Một lúc lâu sau, hai tay chắp ra sau lưng, chầm chậm đi tới phía trước.

Thấy vị lão gia này nhà mình nhìn đông nhìn tây, giống như là người nhà quê chưa từng va chạm với xã hội, Tôn Cường rất là nghi hoặc.

- Qua bên kia ngồi đi!

Không để ý tới ánh mắt kỳ quái của đối phươngTrương Huyền cười nhạt.

Cửa hàng Thiên Vũ có không ít nơi có thể cung cấp cho người ta nghỉ ngơi, cách nơi này không xa có một chỗ như vậy. Trương Huyền ngồi xuống, lại nâng một chén trà lên.

Tôn Cường đứng ở một bên, có cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Vị lão gia này nói muốn tới tìm Lăng đại nhân, kết quả sau khi tới lại không đi vào, cũng không để cho mình đi vào bẩm mà còn ngồi ở chỗ này uống trà? Hắn muốn làm gì chứ?

- Có phải ngươi đang kỳ quái vì sao ta không cho ngươi vào tìm vị Lăng đại nhân kia hay không? Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Trương Huyền nhạt nhòa nói.

- Thuộc hạ không dám phỏng đoán tâm tư của lão gia!

Tuy rằng rất muốn như thế, nhưng Tôn Cường cũng không dám nói ra.

- Không cần phải sốt sắng, cứ nói ra là được!

Biết đối phương bị quản chế dưới áp lực của danh sư, không dám phí lời, Trương Huyền nói.

- Ta... Chẳng qua tiểu nhân chỉ cảm thấy kỳ quái... Lão gia là danh sư, muốn gặp Lăng đại nhân, chắc chắn hắn sẽ không từ chối...

Tôn Cường không nhịn được nói.

- Nói ra thân phận, đương nhiên hắn ta sẽ không từ chối, cũng không dám từ chối. Thế nhưng ngươi có tin không... Nếu như ta không nói ra thân phận cũng có thể làm cho chính hắn đi ra gặp ta!

Trương Huyền nhìn sang.

Đùa sao, làm danh sư, chủ động lộ ra thân phận đi gặp một thương nhân, chẳng phải quá mất giá hay sao?

Chỉ có làm cho đối phương tới đây, đồng thời thông qua suy đoán mà xác nhận thân phận của mình, như vậy mới có thể tạo được hiệu quả chấn động.

- Không nói ra thân phận?

Tôn Cường không thể tin được:

- Chuyện này không thể nào a, tuy Lăng đại nhân chỉ là một thương nhân, thế nhưng có thể mở ra cửa hàng lớn như vậy ở đây, như vậy sau lưng cũng có bối cảnh. Một ít vương công đại thần, muốn gặp hắn cũng chưa chắc có thể gặp được, nếu như không nói ra thân phận, làm sao đối phương lại tới được chứ?

Lăng Thiên Vũ có thể mở cửa hàng lớn như vậy trong Vương thành tấc đất tấc vàng này, tất nhiên sau lưng sẽ có vương thất phụ trợ. Người như thế coi như chỉ là một thương nhân thì cũng không thể khinh thường.

Nếu như nói ra thân phận danh sư, nhất định đối phương sẽ chạy tới, không nói... Làm sao có khả năng đi ra gặp người được chứ? Đường đường là Lăng đại nhân, nếu như nhàn rỗi như thế, có lẽ cũng không thể khiến cho chuyện làm ăn của hắn trở nên lớn như vậy.

Tôn Cường cũng lăn lộn ở thương trường cho nên hắn biết, dựa vào mặt mũi của hắn, bất kể như thế nào cũng không thể khiến cho vị đại nhân này nhìn hắn dù chỉ một lần.

- Ha ha!

Nhẹ nhàng nở nụ cười, Trương Huyền nâng chén trà lên, hành động tao nhã:

- Nếu như không tin, lão gia ta ngày hôm nay sẽ khiến cho hắn ngoan ngoãn tới đây. Thế nhưng, trước đó ta dặn dò ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, không thể làm trái mảy may!

- Vâng!

Thấy lão gia tự tin như thế, tuy rằng trong lòng Tôn Cường tràn ngập nghi hoặc, thế nhưng vẫn không nhịn được gật đầu đồng ý.

- Được rồi, đi gõ đầu sư tử đá bên trái kia xuống cho ta.

Trương Huyền nói.

- Cái gì?

Tôn Cường lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngất đi.

Vốn hắn tưởng rằng lão gia sẽ nghĩ ra biện pháp lợi hại gì đó, kết quả... Chỉ là cái này?

Sư tử đá trị giá mấy trăm vạn, được Lăng đại nhân coi như trân bảo, nếu như chạy tới nện đầu xuống, có lẽ đầu của hắn cũng gần như sắp dọn nhà!

- Lão gia, tiểu nhân còn chưa muốn chết...

Tôn Cường sắp phát khóc.

- Có ta ở đây, muốn chết nào có dễ dàng như vậy, yên tâm đi!

Trương Huyền xua tay.

- ...

Bờ môi Tôn Cường co giật.

Muốn chết quả thực không dễ dàng, còn phải bồi thường tiền cho người ta a. Làm sao có khả năng trực tiếp giết chết chứ, thế nhưng... Coi như không giết, cũng muốn chơi cho ta tàn phế cũng được a?

- Sao thế? Lời lão gia ta nói mà ngươi cũng dám không nghe?

Trương Huyền hơi nhướng mày, lộ ra vẻ uy nghiêm nồng đậm.

Hắn đã quen làm lão sư, giờ khắc này lại phối hợp với bộ khuôn mặt màu vàng này cũng có một phen khí độ.

- Tiểu nhân...

- Yên tâm đi, ngươi đi đập phá con sư tử này, sau khi trở vể ta sẽ chỉ điểm ngươi đột phá võ giả tam trọng. Có ta ở đây, nếu như có vấn đề gì không biết thì cứ nói. Vị Lăng Thiên Vũ mà ngươi nói kia không những không làm khó ngươi mà còn có thể cảm kích ngươi, chủ động đưa cho ngươi thứ tốt. Biết địa vị của vị Lăng đại nhân này, muốn làm cho Tôn Cường làm chuyện như vậy, quả thật có chút làm cho người ta khó chịu. Cho nên Trương Huyền vung tay lên, trước tiên cứ đưa ra chỗ tốt.

- Cái này... Được!

Nghe thấy hắn hứa hẹn, nghĩ đến đối phương là danh sư, coi như Lăng đại nhân lợi hại đến đâu thì cũng không dám làm càn quá mức, Tôn Cường chần chờ một chút, lại cắn răng một cái.

Hắn đã ở lại trong võ giả tam trọng thực sự quá lâu rồi. Rất nhiều phương pháp hắn cũng đã dùng, vốn tưởng rằng đời này không thể tiến thêm một bước, nếu đã có cơ hội này, dù bảo hắn làm bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ không tiếc.

Chính vì như thế, đối phương mời hắn làm quản gia, không có quá nhiều chần chờ hắn đã đồng ý.

Đã có quyết tâm liều mạng, quay người lại đi vài bước tới trước mặt đầu sư tử bằng đá bên trái, chân khí trong cơ thể phun trào ra, cả người tràn ngập khí tức mạnh mẽ đạp tới.

Nhìn thân thể mập mạp của tên này dù thế nào cũng không bắt mắt, thế nhưng quả thực thực lực không kém, quyền phong gào thét, mang theo lực lượng to lớn đánh thẳng xuống!

Tuy rằng Chân Khí cảnh không được tính là cao thủ lợi hại gì cả. Thế nhưng đạt đến đỉnh phong cũng có 450 cânlực lượng, dù đầu sư tử bằng thanh ngọc này có phẩm chất cứng rắn, thế nhưng lại giống như thủy tinh dễ dàng bị đánh nát. Nằm tay hạ xuống, một tiếng vang giòn vang vọng.

Răng rắc!

Đầu sư tử đá giá trị mấy trăm vạn rớt xuống dưới, trở thành bụi phấn ở trên đất.