Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1290: Giết chết nha (2)




- Dị Linh tộc...

Con ngươi co rụt lại, khí tức trong người lập tức bị tách ra, thân thể Tử Dương thú từ không trung rơi xuống, ngã vào trong đống tuyết.

- Tiểu Ngoan, không tệ a, xem ra không khoác lác!

Không nghĩ tới Ngoan Nhân mạnh như vậy, một câu nói liền phá công kích của đối phương, một cái ý niệm liền để Tử Dương thú từ không trung ngã xuống, Trương Huyền hài lòng sờ lên trái tim trong trang sách.

- ...

Ngoan Nhân giật giật, nhưng một câu nói không nên lời.

Tử Dương thú nằm dưới đất thấy cảnh này, càng suýt chút nữa hộc máu.

Mặc dù không biết trong trang sách phong ấn đến cùng là cái gì, nhưng có thể xác định, tuyệt đối là một nhân vật đứng ở đỉnh phong nhất, vốn tưởng rằng là lão sư hoặc thủ hộ giả của hắn, nằm mơ cũng không nghĩ tới...

Trực tiếp dùng tay sờ tới sờ lui, giống như sờ chó xù vậy!

Có lầm hay không?

Cái tên này đến cùng là người nào?

- Cái trái tim kia là cao thủ Dị Linh tộc, chẳng lẽ... Thanh niên này là người Dị Linh tộc, muốn lẫn vào Danh Sư học viện?

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, toàn thân nó trở nên băng hàn.

Trong truyền thuyết, người hoàng thất của Dị Linh tộc, không chỉ có thể ngụy trang thành nhân loại, thậm chí còn có thể ngụy trang thành Danh Sư cũng nhìn không ra.

Năm đó đã từng có một vị như vậy, ngụy trang thành công, thu hoạch cơ mật, để Danh Sư đường suýt chút nữa bại trận!

Nếu không phải Khổng sư sớm phát hiện, ngăn cơn sóng dữ, sợ rằng thất bại cũng không phải Dị Linh tộc, mà là nhân tộc!

Người trước mắt này, không khác gì nhân loại, lại có thể trở thành Danh Sư trà trộn vào, chẳng lẽ, thật là Vương giả Dị Linh tộc? Nếu không làm sao có thể có một vị cao thủ mạnh như thế, lại xem như chó xù đối đãi?

- Ta muốn giết ngươi...

Con mắt của Tử Dương thú lập tức đỏ lên.

Nếu như phán đoán là thật, tuyệt không thể để người này lẫn vào Danh Sư học viện, nếu không, toàn bộ học viện, tất nhiên sẽ gặp phải hủy diệt tính đả kích, có khi Nhân tộc cũng bởi vậy gặp nạn!

Hô!

Bàn tay vỗ trên mặt đất, thân thể khổng lồ lập tức lao đến Trương Huyền, khí tức cường đại, giống như một thanh lợi kiếm, tựa hồ muốn tiêu diệt người.

- Nằm xuống cho ta!

Ngoan Nhân ở trong thư tịch đang buồn bực, định tìm cơ hội thương nghị với đối phương một chút, có thể thả hắn ra hay không, chỉ thấy đại gia hỏa này vọt tới lần nữa, không khỏi tức giận, quát to một tiếng.

Còn không quản được ngươi sao?

Thiên Nhận Danh Sư ngay cả Thiên Đạo cũng có thể khống chế, ngươi lại dám giết, thật là lớn gan chó!

Ầm ầm!

Nương theo tiếng quát của hắn, sát lục chi khí đặc hữu của Dị Linh tộc, lần nữa đâm vào trong óc, Tử Dương thú giống như con ruồi bị vỗ trúng, trực tiếp ngã xuống đất, ngay sau đó trượt về phía trước.

Mặc dù thực lực của hắn so với lúc đỉnh cao, chênh lệch cách xa vạn dặm, nhưng mà đối phó một con thú nhỏ chỉ là Thánh giả nhất trọng, vẫn dễ như trở bàn tay, không khó hơn giết con muỗi.

- Ta muốn giết ngươi...

Nằm trên mặt đất, bị một cỗ lực lượng khổng lồ trấn áp không cách nào động đậy, con mắt của Tử Dương thú đỏ thẫm nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa, điên cuồng gào thét, mang theo không cam lòng nồng đậm.

- Muốn giết ta như vậy?

Thấy thái độ tên này như thế, Trương Huyền không còn gì để nói.

Chó săn của Dị Linh tộc này quả nhiên phách lối!

Đoán chừng là nhìn thiên phú của mình tốt, muốn chém giết, chấm dứt hậu hoạn.

- Không sai, không giết ngươi, cho dù ta chết cũng không cam tâm...

Tử Dương thú rít gào.

- Được rồi...

Nghe nó nói ra những lời này, Trương Huyền búng tay, ngón tay chỉ về phía trước một chút:

- Đều lên đi, làm “chết” nó cho ta!

Soạt!

Trong đống tuyết chung quanh, lập tức toát ra hơn hai mươi khôi lỗi.

Vừa rồi bàn chân đạp, bàn tay chắp ở sau lưng, liền giấu từng trữ vật giới chỉ chứa khôi lỗi dưới đất, chờ đợi cơ hội.

Tên này đã một lòng muốn giết mình, vậy không có gì có thể khách khí.

- Rống!

Rất nhiều khôi lỗi nhận được thụ ý, đồng thời rống kêu ra tiếng, cả đám bỗng nhiên vọt tới.

Hô!

Một khôi lỗi lao tới gần, một cước đá vào trên mặt Tử Dương thú, đạp nó bay ra ngoài, người sau còn không có kịp phản ứng, sau lưng đã sớm đứng ngay ngắn một khôi lỗi, quất tới một quyền.

Bành bành bành bành!

Tử Dương thú bị đánh qua lại bay loạn, mặt mũi bầm dập, hộc máu từng ngụm.

- Khôi lỗi Dị Linh tộc? Quả nhiên là Vương giả của Dị Linh tộc... Đáng giận, đáng giận!

Thấy hắn ném ra nhiều khôi lỗi Dị Linh tộc như vậy, trong tâm Tử Dương thú gào thét.

Có thể để cho cao thủ Dị Linh tộc lưu lại ý niệm bảo hộ, lại có nhiều khôi lỗi Dị Linh tộc như vậy, không phải đại nhân vật của Dị Linh tộc thì là cái gì?

Đáng tiếc nó không sớm nhìn ra, vừa ra tay liền đánh giết đối phương, bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng đã chậm...

Hơn hai mươi khôi lỗi Thánh giả nhất trọng coi thường phòng ngự đồng thời ra tay công kích, đừng nói nó, coi như Thánh giả nhị trọng, tam trọng, cũng chỉ có một con đường có thể chạy trốn!

Huống chi hiện tại, nó còn bị trái tim kia dùng sát lục chi khí đâm trúng, không thể động đậy!

Không biết bao nhiêu nắm đấm, bao nhiêu cước, Tử Dương thú đã cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu sắp muốn nổ.

- Có nhận thua hay không? Hiện tại nhận ta làm chủ, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Ngay thời điểm nó cảm thấy lập tức liền bị đánh chết, thanh âm nhàn nhạt của thanh niên vang lên.