Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1307: Tặng điểm (1)




- Mạc đường chủ, xin chờ một lát, ta an bài tân sinh một chút, liền cùng ngươi đi triệu tập mấy vị Danh Sư khác!

Nhận được Trương Huyền đồng ý, Mi trưởng lão nói một tiếng, xoay người rời đi, trong tiểu đình chỉ còn lại Mạc Cao Viễn cùng Trương Huyền.

- Trương sư, không biết Dương sư... Có tới hay không?

An tĩnh một hồi, Mạc Cao Viễn nhịn không được nhìn lại.

Hắn đưa linh thạch thượng phẩm làm ban thưởng tỷ thí, lại chuyên môn chạy tới kết giao Trương Huyền, chính là muốn giữ gìn mối quan hệ với Dương sư.

- Gia sư luôn hành tung bất định, cụ thể ở nơi nào ta cũng không rõ ràng!

Trương Huyền thuận miệng giải thích một câu, sau đó nhìn qua:

- Nghe lão sư nói, ngươi mở huyệt đạo có chút vấn đề, không biết bây giờ đã giải quyết chưa?

- Nói đến chuyện này, ta còn phải tự mình cảm tạ Dương sư chỉ điểm!

Thần sắc Mạc Cao Viễn cứng lại, vội vàng ôm quyền.

Nếu không phải Dương sư tự mình chỉ điểm, hắn có thể sẽ ở trong sai lầm càng đi càng xa, cả đời khó có thể tấn cấp Thánh giả nhị trọng, mà bây giờ, khí tức trong cơ thể ôn dưỡng huyệt vị, đã có hy vọng đột phá.

Nguyên nhân chính là như thế, hắn mới biết vị Dương sư kia khủng bố đến mức nào.

Tùy tiện liền nhìn ra vấn đề của hắn, không chỉ nói ra, còn có thể để cho tu luyện tiến bộ, năng lực mạnh, mười cái hắn gộp lại cũng theo không kịp.

Cái gọi là thập đại Danh Sư của Hồng Viễn học viện, ở trước mặt đối phương, chỉ sợ buồn cười giống như trẻ con.

- Không cần khách khí, lão sư luôn đạm bạc, đã có thể chỉ điểm giúp ngươi, nói rõ các ngươi cũng có duyên phận, không thể quá mức cố chấp!

Trương Huyền cười cười.

- Đúng vậy!

Mạc Cao Viễn gật đầu.

Một ít Danh Sư cao minh, lĩnh hội thiên địa tạo hóa, coi trọng duyên phận tự nhiên, không có duyên phận, là không thể nào chỉ điểm.

Dương sư có thể chỉ điểm, duyên sinh duyên diệt, liền không cầu hồi báo.

Hơn nữa coi như muốn hồi báo, cũng phải chờ đối phương để ý lại nói, chướng mắt... hết thảy đều là uổng công.

- Đúng rồi, nếu Mi trưởng lão là Thuần Thú sư lục tinh đỉnh phong, làm sao không thấy thú sủng của hắn? Không biết thú sủng của hắn là loại Thánh thú nào?

Như nhớ tới cái gì, Trương Huyền hỏi.

Mặc dù cơ bản xác định, Tử Dương thú kia tất nhiên là gian tế của Dị Linh tộc, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo nghĩ.

Dù sao Lôi Viễn phong này cách Danh Sư học viện gần như vậy, Thánh thú lợi hại như thế ở trên núi, lại không bị phát hiện, bản thân liền cực kỳ kỳ quái.

- Là một Hỏa Long Thánh thú!

Không biết tại sao hắn lại hỏi thăm như thế, Mạc Cao Viễn nói.

- Hỏa Long Thánh thú?

Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù loại này Thánh thú cũng chưa nghe nói qua, nhưng chỉ cần không phải Tử Dương thú là tốt rồi.

- Đúng vậy, thú sủng này... Ai, không nói cũng được!

Nhấc lên Hỏa Long, Mạc Cao Viễn chần chờ một chút, cuối cùng lắc đầu.

- Làm sao vậy?

Thấy bộ dáng này của hắn, Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.

- Cũng không có gì, mà là Hỏa Long Thánh thú này, chỉ sợ... thời gian không nhiều lắm!

Mạc Cao Viễn than thở.

- Thời gian không nhiều?

Trương Huyền càng thêm kỳ quái.

Tuổi thọ Linh thú luôn dài hơn nhân loại, nhất là đi đến cấp bậc Thánh thú, tình huống chết trước chủ nhân quả thực rất hiếm thấy.

- Ừm, là Hỏa Long Thánh thú... Trên việc tu luyện xuất hiện chút vấn đề, chuyện này không nói cũng được!

Mạc Cao Viễn lắc đầu không nói nhiều.

Kỳ thật tin tức này hắn cũng là trước kia nói chuyện phiếm với Mi trưởng lão mới hiểu.

Nếu không, làm thú sủng, chủ nhân ở đây, nó lại không đến, làm sao cũng không thể nào nói nổi.

- Được rồi!

Thấy đối phương không muốn nhiều lời, Trương Huyền không hỏi thêm nữa.

...

Hồ Thanh là một vị Danh Sư tứ tinh đỉnh phong của Thanh Viễn đế quốc nhị đẳng, tu vi chỉ đạt tới Trọc Thanh cảnh hậu kỳ, ngay cả đỉnh phong cũng không đến.

Hắn đến từ một địa phương nhỏ cực kỳ xa xôi, có thể thông qua khảo hạch, đi tới nơi này, đã bỏ ra tâm huyết cùng đánh đổi cực lớn.

Nhất là Danh Sư thi đấu, cuối cùng tỷ thí, vì tấn cấp, liền liều mình chiến đấu, trọng thương mười bảy chỗ mới lấy được thành công.

Sở dĩ liều mạng như vậy, là bởi vì hắn không giống người khác.

Người khác không cách nào đi vào Danh Sư học viện, cũng có thể lưu lại Danh Sư đường, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, mà hắn... Không có đường lui!

Thân bị bệnh lạ, chỉ có loại dược liệu đó mới có thể cứu mạng, mà thứ này, chỉ có học phần của Danh Sư học viện mới có thể hối đoái, nói cách khác, chỉ có trở thành học viên, mới có thể để cho hắn tiếp tục sống sót!

Vốn cho rằng, bất kể khảo hạch nhập môn khó khăn như thế nào, chỉ cần cố gắng, cũng có thể làm được, cùng lắm thì liều mạng... Kết quả, hắn bất đắc dĩ phát hiện, lần khảo hạch này, liều mạng vô dụng!

Hắn muốn săn giết Linh thú qua ải, đáng tiếc lại bị Linh thú vây, suýt chút nữa mất mạng, thật vất vả trốn ra được, cũng bỏ ra đánh đổi thảm trọng, bản thân bị trọng thương không nói, ngay cả một điểm tích lũy cũng không được đến!

Không có điểm tích lũy, liền đại biểu không cách nào trở thành một thành viên của học viện!

Cũng đại biểu, sẽ không thể nào nhận được dược liệu kia, chẳng mấy chốc sẽ bệnh nặng phát tác, đi tới tử vong.

- Không được, ta nhất định phải thành công...

Cố nén đau nhức kịch liệt trên người, giãy dụa đứng dậy, đi tới trước mặt thiên tài vừa rồi được mọi người chú mục… Dư Thừa.

Vừa rồi đánh cược, hắn nhìn ở trong mắt, biết vị trước mắt này nắm giữ hơn hai ngàn điểm, chỉ cần nguyện ý phân cho hắn một điểm, liền có thể trở thành học viên, sinh mệnh được kéo dài.

- Dư huynh... Tại hạ Hồ Thanh, là Danh Sư của Thanh Viễn đế quốc, chỉ cần Dư huynh chịu cho ta một điểm, để ta thông qua khảo hạch, về sau ta cam nguyện vì ngươi làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình...

Hắn cắn răng, ôm quyền nói.

Ăn nói khép nép khẩn cầu, mặc dù làm mất tôn nghiêm của Danh Sư, nhưng chỉ cần có thể sống, khuất nhục lớn hơn nữa cũng có thể nhịn!

- Cho ngươi một điểm? Ngươi tính là cái gì?