Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 157: Truyền thụ thương pháp (1)




- Được, chỉ cần ngươi không quỵt nợ là được.

Trương Huyền cười cợt, trực tiếp đồng ý.

- Trương lão sư...

Nghe thấy hắn lại đưa ra quyết định này, vẻ mặt mấy người Triệu Nhã đều có chút lo lắng.

Đùa gì vậy chứ?

Tuy rằng mấy ngày nay tu vi của bọn họ tiến bộ không ít, thế nhưng muốn chiến đấu cùng một vị lão sư... cũng là chuyện không thể!

Trực tiếp đồng ý, đây không phải là chờ chịu thua hay sao?

- Nếu ngươi đã tự tin như thế, được lắm, bọn họ cùng tiến lên, hay là từng người từng người xa luân chiến?

Chu Thiên cười khanh khách nhìn về phía bọn họ.

Trương Huyền chỉ có năm học sinh, coi như hạ thấp tu vi, xa luân chiến thì cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Xa luân chiến? Ngươi cả nghĩ quá rồi, chỉ bằng vào thực lực như vậy của ngươi, ta tùy tiện chỉ một học sinh cũng đã có thể đánh bại ngươi nha!

Trương Huyền lắc đầu.

- Ngươi...

Thấy đối phương xem thường mình như vậy, sắc mặt Chu Thiên trở nên hết sức khó coi.

Không thèm để ý tới tên này, Trương Huyền nhìn về phía mấy người Triệu Nhã.

Bị hắn nhìn, trong lòng tất cả mấy người đều trở nên căng thẳng.

Học Chiến thai bọn họ cũng không thắng được, lúc này còn khiêu chiến lão sư...

- Vừa rồi mấy người các ngươi không có chiến đấu, để cho các ngươi khiêu chiến Chu lão sư, thực sự là... giết gà dùng đao mổ trâu, Trịnh Dương, ngươi lên đi!

Trương Huyền nhìn quanh một vòng, tiện tay chỉ tay về phía một người.

Nghe thấy hắn nói như thế, hai mắt tất cả mọi người xung quanh đều tối sầm lại.

Đại ca, ngươi trang bức như vậy có khỏe không?

Coi như thật sự muốn trang bức thì cũng phải phù hợp với thực tế a?

Tên Trịnh Dương này trước tiên không nói thực lực ra sao. Thế nhưng hắn vừa mới đại chiến một hồi, thể lực gần như đã tiêu hao sạch sẽ, ngươi không thấy hắn ngay cả thương cũng không cầm nổi, hiện tại để hắn giết một con gà, sợ rằng cũng không giết chết được. Lúc này ngươi còn bảo hắn đi đối chiến cùng Chu Thiên?

Hơn nữa còn... giết gà dùng đao mổ trâu?

Giết gà dùng đao mổ trâu cái lông a!

Nhìn dáng vẻ của tên này, coi như Chu Thiên không ra tay, sợ rằng cũng không kiên trì được bao lâu rồi sẽ tự mình ngã xuống a...

Không những mọi người có biểu cảm quái lạ mà ngay cả khóe miệng của Trịnh Dương cũng co giật một chút.

- Lão sư, con...

Hắn sắp phát điên rồi.

Có phải Trương lão sư đang nói đùa hay không?

Hắn có bao nhiêu cân nặng hắn tự mình biết rất rõ ràng, hiện tại tùy tiện chỉ một học sinh nào đến hắn cũng không chống đỡ được. Lại còn đối chiến với Chu Thiên lão sư... Đừng nói hắn ta áp chế tu vi đến võ giả nhất trọng, coi như áp chế tới mức tu vi gần như không có... thì hắn cũng không chiến thắng được a!

Hắn đang muốn nói cho Trương lão sư tình huống thân thể của mình. Thế nhưng còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của đối phương vang lên:

- Không cần phải vui vẻ, đánh bại vị Chu lão sư này rồi cao hứng cũng không muộn!

Cao hứng?

Cao hứng cái lông a!

Con sắp khóc nha, người không có nhìn ra sao?

Thân thể Trịnh Dương lay động, hắn cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng sẽ ngất đi.

- Đây là tự bản thân ngươi muốn chết...

Thấy cảnh này, Chu Thiên tưởng là Trương Huyền đang cố ý khiến cho hắn không chịu nổi. Hắn tức giận tới mức khóe miệng co giật, trong mắt có hung quang đại thịnh.

- Trước khi chiến đấu, ta muốn dạy hắn một chiêu thương pháp, Chu lão sư cảm thấy không có vấn đề chứ?

Không để ý tới sắc mặt kỳ dị của mọi người xung quanh, Trương Huyền nhìn về phía Chu Thiên rồi nói.

- Gần gả ra ngoài mới nghĩ tới việc mua nhẫn, sợ rằng hơi muộn nha!

Chu Thiên hừ lạnh rồi nói.

- Chậm hay không quan trọng lắm. Chỉ cần có thể thắng được ngươi là được!

Trương Huyền cười nhạt, sau đó đi tới trước mặt Trịnh Dương, nói:

- Đến đây, để lão sư dạy cho ngươi một chiêu thương pháp, nhìn thật kỹ, cố gắng học!

Nói xong hắn tiếp nhận trường thương từ trong tay đối phương, bàn tay run lên, lập tức đánh ra ngoài.

Chiêu này nhìn qua không có bất kỳ kết cấu gì cả, tùy ý đến cực điểm, căn bản không giống như là chiêu số mà lại giống như là tùy tiện đâm ra, đùa giỡn vậy.

- Tên này... Không phải tới đây là để chọc cười mọi người đó chứ!

- Đây mà hắn cũng gọi là thương pháp sao? Cho đầu heo đực lại đây, để nó nhìn một chút sợ rằng cũng không bằng lợn cái. Đây cũng gọi là thương pháp hay sao?

- Ta đã từng thấy người lừa phụ, mẫu. Thế nhưng đây lại là lần thứ nhất nhìn thấy lừa học sinh, có lẽ Trịnh Dương xong đời rồi!

- Bái vào một lão sư như vậy, dù có lợi hại đến đâu cũng sẽ xong đời a...

Trương Huyền truyền thụ ở trước mặt mọi người, không có ẩn giấu một chút nào. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng toàn bộ dáng vẻ của chiêu kia, mỗi một người đều cảm thấy đầu óc mình như ngừng chuyển động.

Cái này cũng gọi là thương pháp?

Coi như là thiêu hỏa côn, chọn hỏa diễm cũng tinh diệu hơn gấp mấy lần so với chiêu số này...

- Học được không?

Không để ý tới mọi người đang nghị luận, Trương Huyền nhìn về phía Trịnh Dương rồi hỏi.

- Học...

Trịnh Dương khóc.

Chiêu này cũng nói là học được sao?

Hắn từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu lần thứ nhất nắm lấy thương... Chiêu số so với chiêu này còn lợi hại hơn rất nhiều...

- Được rồi, nếu đã học được thì đi lên đánh bại Chu lão sư đi!

Trương Huyền gật gật đầu, bàn tay vỗ vỗ lên trên người Trịnh Dương.

Nghe thấy lời nhắn nhủ của hắn, Trịnh Dương đang muốn khóc ra thành tiếng thì đã cảm thấy nơi bàn tay của Trương lão sư tiếp xúc với bả vai hắn có một luồng chân khí hùng hậu trong nháy mắt đã dọc theo kinh mạch tuôn ra.

Đạo chân khí này hùng hậu không gì sánh được, hơn nữa lại còn tinh khiết đến cực điểm. Đi tới đâu, nơi trước kinh mạch tích tụ trong cơ thể đều nhao nhao bị phá tan. Giống như thân thể trong nháy mắt phá vỡ một loại gông xiềng nào đó, như ăn đại bổ đan. Cảm giác toàn thân mệt mỏi biến mất hầu như không còn, cả người lần nữa khôi phục lại, tinh thần tràn ngập.

Mệt mỏi cũng giống như bị bệnh nặng, cũng là do kinh mạch bế tắc dẫn đến, những chỗ bế tắc này dưới chân khí tinh khiết của Trương Huyền, căn bản không tính là gì.

- Đừng chống lại, vận chuyển dọc theo phương hướng chân khí của ta, điều chỉnh hô hấp!