Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 176: Tên lừa đảo? (2)




- Điều tiết tâm cảnh tùy theo từng người, chuyện này rất khó nói.

Lục Trầm không trả lời, Nguyên Ngữ đại sư trầm tư một chút rồi mở miệng nói:

- Kỳ thực, việc này có quan hệ với thói quen, trước đây có một vị cường giả, trước khi thành danh là một người bán củi...

- Ta biết, người đại sư nói có phải là Lộc Sài lão nhân hay không?

Bạch Tốn nói.

Lộc Sài lão nhân vốn tên là Lộc Xuyên, bởi vì trước khi thành danh dựa vào bán củi mà sống cho nên được người đời gọi là Lộc Sài.

Thực lực đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong, trong toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc khó gặp đối thủ, nổi danh như cồn.

Từ một người bình thường bán củi ở tầng thấp nhất đi đến vị trí đại cao thủ danh chấn Vương quốc, Lộc Sài lão nhân luôn luôn dốc lòng, khích lệ người trẻ tuổi, không ít người đều biết tới sự tích của hắn.

- Không sai, chính là Lộc Sài lão nhân, các ngươi biết con đường thành danh của hắn gian nan, tu luyện khắc khổ. Thế nhưng các ngươi lại không biết, trước khi hắn chiến đấu cùng người ta cũng phải điều chỉnh tâm cảnh. Mà phương pháp điều chỉnh, chính là bổ củi, thường thường sẽ nhốt mình ở trong phòng, bổ củi một ngày. Như vậy mới có thể làm cho tâm cảnh, trạng thái hoàn toàn đạt đến đỉnh phong.

- Nguyên huynh vừa nói như vậy ta cũng mới nghĩ tới một vị cao thủ nổi danh trăm năm trước, gọi là Nhất Kiếm Bình Giang, độc hành kiếm khách Ngô Giang Bình. Nghe nói trước khi thành danh hắn là một thợ đan tre nứa, trước mỗi trận chiến đấu hắn đều phải thông qua đan sọt để điều chỉnh tâm cảnh, lúc này mới làm cho thực lực Thông Huyền, khiến cho người người kính sợ!

Lục Trầm đại sư nói.

- Đúng vậy, loại ví dụ này có rất nhiều, Trương Huyền tiểu hữu này cần đọc sách để điều chỉnh tâm cảnh, cũng không kỳ quái, chỉ là...

Nguyên Ngữ nói đến đây lại ngừng lại.

- Nguyên huynh có chuyện gì cứ nói đừng ngại!

Lục Trầm cười cười, nhìn về phía hắn.

- Vừa nãy khi ngươi vẽ tranh, ta từng nhìn hắn một chút, cũng cố ý đưa ra câu hỏi với hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn, ta phát giác ra... Hắn như kẻ hồ đồ, dường như hoàn toàn không biết gì đối với thư họa, thậm chí... Cái gì cũng không nhìn ra a!

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Nguyên Ngữ lắc đầu một cái, nói:

- Lục lão đệ, trước đó lão đệ nói hắn có thể nhìn ra Hạ Thu đồ và Xích Hùng Khiếu Thiên của ngươi, đáng lý không nên vẻ mặt đó a!

Nguyên Ngữ đại sư là y sư, am hiểu quan sát tỉ mỉ, Trương Huyền thấy Lục Trầm đại sư vẽ tranh mà vẻ mặt khiếp sợ, không có che giấu, cho nên mới bị hắn nhìn thấy rõ ràng.

- Không hiểu? Chuyện này không thể nào nha?

Lục Trầm đại sư không có sức quan sát như hắn, cho nên không dám tin tưởng.

Vị Trương Huyền này vừa tiến vào đình viện của hắn đã nhìn ra bố trí của hắn, khác nào thư họa, sau đó lại xé Hạ Thu đồ ra, nhìn ra nội dung ẩn giấu ở trong đó, càng vạch ra sai lầm bên trong Xích Hùng Khiếu Thiên đồ...

Loại ánh mắt này, so với hắn còn mạnh hơn, làm sao có khả năng không có chút hiểu rõ nào đối với thư họa cơ chứ?

- Ta chỉ có cảm giác như vậy, cũng có thể là do ta nhìn nhầm...

Nguyên Ngữ đại sư lắc đầu.

Đối với Trương Huyền, hắn cũng rất là tò mò.

Trước khi gặp, Lục Trầm đại sư nói người này dưới đất không thấy, trên trời ít có, khiến cho hắn nổi lên tâm tư hiếu kỳ. Sau khi chân chính nhìn thấy, nói thật, hắn vẫn còn có chút thất vọng.

Đại sư thư họa đều có khí chất đặc biệt, trên người tên này hắn lại không mảy may phát hiện ra được. Khi nói tới vẽ tranh lại tràn ngập do dự, ngập ngừng ấp úng, khiến cho người ta không nhịn được hoài nghi, nếu không phải vì vướng bởi mặt mũi của lão hữu, sợ rằng hắn đã trực tiếp mở miệng dò hỏi rồi.

Nếu như đối phương thật sự lĩnh ngộ năng lực thư họa không kém gì bản thân hai người thì tuyệt sẽ không như vậy.

- Lẽ nào... Hắn ta cái gì cũng không biết? Kỳ thực là giả vờ sao?

Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, lông mày Nguyên Ngữ đại sư nhíu lại.

Nếu suy luận như vậy mà nói, không ít chuyện lại có thể thành lập mối liên hệ với nhau.

Chính bởi vì cái gì cũng không biết cho nên khi bảo hắn vẽ tranh, hắn mới ra sức khước từ, nói dối muốn xem thư tịch.

Đối với tác phẩm hội họa một chữ cũng không biết thì vẻ mặt không hiểu khi nhìn thấy Lục Trầm vẽ tranh,, thậm chí ngay cả hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn cũng không bằng.

Cũng đúng, không tới hai mươi tuổi, coi như hiểu rõ rất nhiều đối với thư họa thì có thể đạt đến trình độ gì cơ chứ?

Có lẽ là trước đó điều tra tác phẩm hội họa của lão hữu, cố ý nói ra, ra vẻ cái gì cũng biết, thế nhưng trên thực tế lại là một tên lừa gạt.

Nếu thực sự là như vậy, hắn phải nhắc nhở vị lão hữu này cẩn thận, một lúc nữa phải nhắc nhở hắn một câu mới được.

- Nguyên huynh, không phải buổi chiều ngươi muốn bái phỏng người nào hay sao? Chờ như vậy sẽ không làm lỡ chuyện của ngươi chứ?

Lúc hắn đang nghĩ không biết nên mở miệng như thế nào thì đã nghe thấy thanh âm của Lục Trầm đại sư vang lên.

- Ồ, nghe nói trong Vương thành có một vị danh sư tên là Dương Huyền tới. Đã giải quyết được vấn đề trên người của thê tử Lăng Thiên Vũ và Đỗ Mạc Hiên, thủ đoạn không tầm thường, vì vậy ta định đi qua đó xem một chút!

Nguyên Ngữ đại sư gật gật đầu.

Thê tử Lăng Thiên Vũ, Đỗ Mạc Hiên đều là bệnh nhân của hắn, hắn luôn nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề bên thân thể của đối phương, thế nhưng vẫn không có thành công. Không nghĩ tới vị danh sư tên là Dương Huyền này lại không mất bao lâu đã giải quyết tất cả. Hắn là đại sư y đạo, cũng muốn đi tới bái phỏng một lần, hy vọng có thể được chỉ điểm, khiến cho mình đi càng xa hơn ở trên con đường y đạo.

- Danh sư?

Lục Trầm đại sư không thể tin được.

Hắn ít giao du với bên ngoài, ở bên ngoài Dương Huyền danh chấn Vương thành, thế nhưng hắn cũng không hiểu rõ chuyện này.

- Đúng vậy, không bằng buổi chiều chúng ta cùng đi bái phỏng đi. Ta biết ở phương diện thư họa, ngươi luôn muốn đột phá đến cảnh giới thứ tư, thế nhưng vẫn chưa thành công, có lẽ sau khi được danh sư chỉ điểm có thể một lần hành động đột phá cảnh giới!

Nguyên Ngữ đại sư cười nói.

- Được, cứ quyết định như thế đi. Sau khi sát hạch bọn họ xong chúng ta sẽ đi!

Lục Trầm đại sư hưng phấn, vội vàng gật đầu.

...

Trương Huyền đi tới phủ đệ của Lục Trầm đại sư sát hạch mấy người Hoàng Ngữ, trong lớp của hắn lại có một thiếu niên lưng cõng trường thương, là bạn chơi và bạn tốt khi còn bé của Trịnh Dương, Mạc Hiểu.

Hai người cùng bái Vương Siêu làm sư phụ, kết quả Mạc Hiểu thành công, Trịnh Dương thành học sinh của Trương Huyền.

- Mấy ngày nay ta mới vừa học được một bộ thương pháp, cho nên đặc biệt tới đây muốn luận bàn với ngươi một chút!

Trường thương sau lưng Mạc Hiểu run lên, cả người giống như dung hợp vào làm một thể với trường thương, tỏa ra khí tức ác liệt khiến cho mặt mày người ta phát lạnh.

- Được!

Trịnh Dương cũng dựng thẳng trường thương lên, ngạo nghễ đứng thẳng, sừng sững không sợ hãi.