Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 179: Tả Hữu Du Long (1)




Ào ào ào!

Trương Huyền ngừng lại.

Tuy thư tịch mà Lục Trầm đại sư sưu tập rất nhiều, thế nhưng cũng không chịu nổi tốc độ đọc sách của hắn, khoảng một canh giờ, rốt cục hắn đã đọc hết tất cả, trong đầu cũng đã hình thành mấy vạn bản thư tịch giống bên ngoài như đúc.

Thư họa tâm đắc sơ cấp, bách khoa toàn thư kỹ xảo thư họa, làm thế nào để tiến vào cảnh giới thứ hai của thư họa, bản đơn lẻ của tịch dương tàn chiếu...

Không hổ là đại sư, toàn bộ thư tịch liên quan tới thư họa trong Thiên Huyền Vương quốc hầu như đều được hắn sưu tầm, gộp lại. Tất cả có mấy vạn bản, trong đó cái gọi là đơn lẻ, duy nhất vốn có mấy trăm quyển, trên thị trường khó có thể tìm ra được.

Nếu để hắn tìm kiếm, coi như là thư họa đại sư, e rằng cũng không làm được. Cũng may Thẩm Truy bệ hạ vì báo đáp ân khai sáng mới phái người sưu tập từng quyển từng quyển rồi đưa tới cho hắn.

- Có những thư tịch này, có lẽ đã đủ rồi a!

Phục chế thư tịch xong, Trương Huyền ngừng lại, tinh thần khẽ động, trong đầu khẽ hô một tiếng:

- Chính xác!

Ào ào!

Vô số câu nói chính xác trong các thư tịch đều bị trích ra, một lần nữa hình thành một quyển thư tịch mới.

Mở thư tịch ra, Trương Huyền nhìn qua.

- Thư họa, chia ra làm thư pháp và vẽ tranh, có thể hun đúc tình cảm, khiến cho tâm cảnh của người ta trở nên ôn hòa...

Câu mở đầu là giải thích về thư họa, ngay sau đó là nên cầm bút như thế nào, viết như thế nào, trau chuốt thế nào.

Bất kể là thứ gì cũng đều có kỹ xảo, thư họa cũng như thế. Tuy rằng cần nỗ lực sau này thì mới có thể hoàn thành được, nhưng nếu có một lão sư tốt thì sẽ có một con đường tốt, khi học tập sẽ nhanh hơn không ít.

Bản này tập hợp kỹ xảo vẽ của mấy vạn quyển thư tịch, hình thành tác phẩm về thư tịch chính xác. Đây chính là một quyển thư tịch có thể đi tới đỉnh phong, tiền đồ tươi sáng, không hề có một chút đường vòng nào cả. Càng học tập, lý giải đối với thư họa của Trương Huyền càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng sâu hơn.

Yên tĩnh đứng tại chỗ, xem từng tờ thư tịch một.

Không biết qua bao lâu, Trương Huyền mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi con ngươi đen nhánh xuất hiện ở trước mặt mịn.

- A...

Trong lúc hắn đang kỳ quái thì chủ nhân của con ngươi lại sợ hết hồn, miệng hô to một tiếng, lại vội vàng lùi về phía sau.

- Lục Trầm đại sư?

Lúc này Trương Huyền mới nhìn rõ dáng vẻ của người này, người này không phải là ai khác mà chính là Lục đại sư.

Giờ khắc này đại sư đang dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn qua, giống như trên người hắn có mãnh thú hồng hoang vậy.

- Ngươi làm sao vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Trương Huyền dùng vẻ mặt kỳ lạ hỏi.

Ta cũng không giết người, dáng vẻ này của ngươi là này có ý gì chứ?

- Ngươi... Lần này không phải ngươi lại đột phá đó chứ?

Lục đại sư cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

- Đột phá? Không có a!

Trương Huyền sững sờ nói.

- Vậy thì tốt...

Thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Lục Trầm đại sư vẫn còn sợ hãi, nói:

- Ta thấy ngươi lâu không ra cho nên muốn tới xem một chút...

Vốn hắn còn tưởng rằng vị Trương Huyền tiểu hữu này đọc sách chỉ cần mười phút là có thể đi ra rồi. Thế nhưng không nghĩ tới vừa mới vào đã gần hai canh giờ, hắn thực sự không đợi được cho nên mới đi tới.

Vừa đi vào đã nhìn thấy hai mắt của đối phương nhắm chặt, đang đứng ở trước kệ sác ngủ.

Đột nhiên hắn nhớ tới... Có vẻ như lần trước đối phương cũng như vậy, nhìn thư tịch một hồi, nhắm mắt đờ người ta, tiếp theo đó thư phòng của hắn đã trở nên rối loạn, bản thân hắn cũng bị chỉnh cho chết đi sống lại, sau đó... Sẽ không có sau đó...

Lần này... Không phải sẽ lại như vậy đó chứ...

Đang băn khoăn, không biết nên cái làm gì thì đã thấy đối phương mở mắt ra, không sợ đến mức chạy ra khỏi thư phòng thì cũng coi như lá gan cũng không nhỏ rồi.

- Đột phá sao? Nào có dễ dàng như vậy...

Thấy dáng vẻ cảnh giác của hắn, Trương Huyền lập tức hiểu ra, lại cười khổ lắc đầu.

Không nghe lời này thì còn tốt, vừa nghe xong, Lục Trầm đại sư chỉ cảm thấy ngực mình khó chịu, khóe miệng giật giật.

Không dễ như vậy sao?

Lúc ngươi tấn cấp không phải dễ dàng như thế hay sao?

Cũng bởi vì một lần đột phá quá lớn, không có cách nào thích ứng được lực lượng... Nếu không phải ta có chút thực lực, có khả năng lúc đó đã mất mạng rồi...

Càng nghĩ càng phiền muộn, quên đi, may là lần này ngươi không đột phá ở đây, nếu không... Ta thực sự phải suy nghĩ xem có nên tiếp tục để ngươi tiến vào thư phòng của ta hay không...

- Sao rồi, đã điều chỉnh tâm cảnh xong chưa?

Lục Trầm di chuyển trọng tâm đi.

- Gần đủ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!

Trương Huyền gật đầu.

Hai người trở về đại sảnh thì đã thấy mấy người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn trông mong từ lâu. Đọc sách điều chỉnh trạng thái, một lần đã mất hai, ba canh giờ, ngẫm lại cũng cảm thấy mơ hồ.

- Thế nào rồi?

Sắc mặt của Nguyên Ngữ đại sư cũng trở nên khó coi.

Kế hoạch của hắn vốn là xế chiều đi viếng thăm danh sư Dương Huyền, tên này thì tốt rồi, một lần điều chỉnh tâm cảnh lại kéo dài tới mức mặt trời sắp lặn xuống. Lại thêm phán đoán trong lòng mình trước đó, hắn không phất tay áo mà đi đã là tốt lắm rồi.

- Ưm... Có thể rồi!

Thấy vẻ mặt của mọi người, Trương Huyền tự cảm thấy mình đuối lý, có chút lúng túng nói.

- Bắt đầu vẽ tranh đi!

Lục Trầm đại sư chỉ lo tình cảnh có chút khó nhìn cho nên mới khoát tay áo một cái.

- Được!