Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 208: Phát tài (2)




Vừa đến đã bị tam sư và Trầm Truy bệ hạ dò hỏi, hắn cũng không biết rõ rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

- Hồi bẩm lão gia, mấy ngày nay thanh danh của người đã truyền khắp toàn bộ Thiên Huyền Vương thành...

Tôn Cường giải thích đơn giản chuyện xảy ra trong mấy ngày này, giờ Trương Huyền mới hiểu được, đồng thời trong lòng không khỏi cảm khái, khó trách người người đều muốn trở thành danh sư, sức hiệu triệu thực sự quá là lớn.

- Lão gia, đây là thứ vừa nãy tam sư để lại...

Nói xong những chuyện này, Tôn Cường giao ra một cái giới chỉ không gian.

- Được rồi!

Trương Huyền gật gù.

Ba vị danh sư mình không thiếu tiền, bản thân lại nhọc nhằn khổ sở chỉ điểm, làm sao có khả năng một chỗ tốt cũng không có cơ chứ?

Nhỏ máu nhận chủ, nhìn một chút, con mắt Trương Huyền lập tức trợn tròn.

Chiếc nhẫn này so với thứ mà hắn sử dụng còn cao cấp hơn rất nhiều.

Tuy rằng cùng là giới chỉ trữ vật cấp thấp, thế nhưng bên trong lại có phạm vi đạt tới ba mươi thước vuông, so với không gian ba thước vuông trong tay hắn còn lớn hơn gấp mười lần.

Không nói đâu xa, chỉ riêng này một cái giới chỉ này, chỉ sợ cũng không dưới mấy trăm vạn kim tệ.

Bên trong lại còn chất đủ loại bảo bối, dược liệu quý hiếm cùng với kim tệ chất thành đống, tùy tiện lướt qua một hồi, e rằng cũng không dưới ngàn vạn.

- Thật là bạo tay...

Chỉ liếc mắt nhìn qua, Trương Huyền đã không nhịn được cảm khái.

Không hổ là danh sư, ra tay thật là hào phóng, tùy tiện đưa ra một thứ đã hơn ngàn vạn, so những người khác còn hào phóng hơn nhiều.

Đương nhiên, hắn cũng biết, mấy người Lưu sư này có ý định muốn lấy lòng, bằng không, chỉ chỉ điểm cho bọn họ tu vi một chút mà thôi, còn không đến mức tiêu tốn và đánh đổi như vậy lớn.

- Trong mấy ngày lão gia không có mặt, Lăng Thiên Vũ đại nhân cũng đã tới mấy lần, lại đưa ra năm trăm vạn kim phiếu...

Tiếp theo Tôn Cường lại đưa ra một xấp kim phiếu.

Mặc dù hắn biết địa vị hiện nay của bản thân đã tăng lên, thế nhưng những thứ mà người khác đưa cho hắn lại không dám ẩn giấu một chút nào, vẫn đưa ra đủ số.

- Đây là phí bái phỏng mà những người bái phỏng mấy ngày nay nộp lên, tiểu nhân đã thống nhất tạo thành một danh sách...

Nói xong, Tôn Cường giao ra một tấu chương, Trương Huyền tiếp nhận, tiện tay lật một chút, nhất thời sợ hết hồn:

- Đây là bao nhiêu người cơ chứ?

- Hồi bẩm lão gia, tổng cộng có hai mươi bảy vị bái phỏng, hơn nữa đều đã nộp tiền lên, tổng cộng là 8100 vạn...

Nói xong Tôn Cường khoát tay một cái, hai tên hộ vệ nhấc một cái rương đến, bên trong có đầy kim phiếu.

- Con mẹ nó...

Nhìn thấy kim phiếu chồng chất như núi ở trước mắt, Trương Huyền cảm thấy sắp phát điên rồi.

Trước đó hắn còn tưởng rằng kiếm được hơn hai ngàn kim tệ khó như lên trời, là chuyện trên cơ bản không thể. Sauk hi nhìn thấy thế mới biết được hắn vẫn đánh giá thấp lực uy hiếp của danh sư.

Chỉ cần báo tên tuổi ra, cái gì cũng không thấy mà đã có người tha thiết mong chờ đưa tới nhiều tiền như vậy... E rằng bất kỳ nghề nghiệp nào cũng không làm được điểm ấy.

- Ngươi đi nói cho bọn họ một chút, nếu đã nộp phí thì ngày mai tới đây, ta sẽ lần lượt chỉ điểm từng người. Nếu không giao phí, mời đi đi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không chấp nhận chỉ điểm nữa...

Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền xua tay nói.

Người ta đã nộp tiền lên, hắn không khả năng trả về. Chỉ là, chỉ điểm cho hơn hai mươi người cũng đủ để khiến cho hắn bận bịu một lúc.

- Vâng!

Tôn Cường gật gù.

Thu cái rương và tất cả kim phiếu vào giới chỉ trữ vật, lúc này Trương Huyền mới tiện tay rút ra một tấm, đưa tới:

- Đây là thù lao của ngươi, ta đã nói rồi, theo ta chỗ tốt của ngươi không thiếu!

Muốn ngựa chạy trốn nhanh thì phải cho nó ăn đủ cỏ, nếu không có Tôn Cường mấy ngày nay chống đỡ, đừng nói có nhiều tiền như vậy, có khả năng bản thân hắn cũng không kiếm được bao nhiêu.

Lại nói, nhất định mấy ngày nay hắn cũng lo lắng sợ hãi không ít, chỉ là một ít kim phiếu mà thôi, chỉ cần có thân phận danh sư, muốn bao nhiêu còn không phải có bấy nhiêu hay sao?

- Một trăm vạn...

Nhìn thấy mệnh giá của tấm kim phiếu trong tay, Tôn Cường sợ hết hồn, trực tiếp ngã quỵ xuống mặt đất.

Số tiền này là con số màcả đời hắn cũng không kiếm được.

- Bắt đầu từ hôm nay, lão gia muốn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không từ chối...

Trong lòng Tôn Cường âm thầm xin thề.

Từ khi đi theo vị lão gia này, chẳng những có tôn nghiêm, có tiền tài mà tu vi cũng đột phá, loại ân tình và coi trọng này là thứ mà cả đời hắn cũng không có được.

Có thể nói, vị lão gia này đã mở ra cho hắn một thế giới khác, ân tình rất lớn, giống như tái tạo vậy.

- Được rồi, ta đi ra ngoài một chuyến, chuyện những người này ngươi đi xử lý trước đi!

Trương Huyền khoát tay áo một cái.

Đối phương cảm kích chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, đối với hắn cũng không tính là gì. Việc quan trọng nhất hiện nay chính là lấy dược liệu, lại giúp Viên Đào, Triệu Nhã kích hoạt thể chất, sau đó... Ngủ!

Ngày hôm nay không nghỉ không ngủ, hắn đã sớm muốn gục, nếu không phải tu vi tăng cường, nhất định đã sớm nằm xuống ngủ say như chết rồi.

- Vâng!

Tôn Cường gật đầu.

Biết cửa trước có đầy người cho nên Trương Huyền từ cổng sau đi ra ngoài, rời khỏi phủ đệ, tìm một nơi không có ai, xóa bỏ ngụy trang, đổi y phục, lần thứ hai biến trở về dáng vẻ vốn có của mình.

Khôi phục dung mạo, Trương Huyền lập tức nhanh chân đi tới luyện đan sư công hội.

...

- Lão sư!

Trong phòng học của Lục Tầm, mấy học sinh chỉnh tề đứng ở trước mặt của hắn.

Trong đó có Chu Hồng trước đó đã lớp học của Trương Huyền đưa chiến thiếp, bằng hữu tốt Mạc Hiểu của Trịnh Dương cùng với mấy người khác.

Nếu như mấy người Viên Đào, Lưu Dương có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra được năm người này chính là mấy người trong danh sách tỷ thí cùng bọn họ.

Trước đó bọn họ đều chỉ là võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh, mà giờ khắc này, khí tức mỗi người lại rất hùng hồn, lực lượng mười phần, không ngờ tất cả đều đạt đến võ giả nhị trọng.

- Không tồi!

Nhìn tiến bộ của mấy vị học sinh này, Lục Tầm thoả mãn gật gù, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không uổng phí tâm tư, đánh đổi cùng vô số tâm huyết của hắn.

Đạt đến võ giả nhị trọng, nếu như lại đối phó với tên Trương Huyền kia, tuyệt đối có thể nghiền ép.

- Lục lão sư, vị Dương Huyền danh sư kia... lại xuất hiện!

Đang muốn nói vài câu thì Vương Siêu lão sư đẩy cửa đi vào, hai mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.