Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 216: Lão sư, cực khổ rồi! (2)




Trương Huyền nhìn qua.

- Đa tạ lão sư, chân ta đã tốt rồi. Lão sư, đây là... phụ thân ta sai ta đưa tiền nước dinh dưỡng cho lão sư. Hắn nói lão sư dạy ta đã là ân tình rất lớn, không thể lại để cho lão sư tốn thêm tiền...

Vương Dĩnh bước lên trước, đưa tới một kim phiếu, lại là mệnh giá năm mươi vạn.

Nước dinh dưỡng, công hội luyện đan sư cũng có, không khó hỏi thăm. Thời điểm bản thân Trương Huyền là luyện đan sư chính thức, còn rẻ một chút. Người ngoài đi mua, ít nhất phải ba mươi vạn kim tệ một phần.

Xem ra, sau khi Vương Hoằng tộc trưởng biết hắn cho nữ nhi một phần nước dinh dưỡng, đã đặc biệt đi hỏi giá.

- Vậy ta sẽ nhận.

Trương Huyền cũng không từ chối.

Giảng dạy cho học sinh, không có khả năng để cho lão sư liên tục ra tiền. Sở dĩ hắn ra tay, cũng chỉ vì không có thời gian lấy được đánh giá sư giả mà thôi.

Đương nhiên, nhận lấy cũng có thể khiến cho Vương gia và Vương Dĩnh không có gánh nặng trong lòng, tình nghĩa lão sư và học sinh càng thuần túy.

- Đánh một bộ quyền pháp để cho ta xem một chút!

Nhận lấy kim phiếu, Trương Huyền phân phó.

- Vâng!

Vương Dĩnh lập tức giang cánh tay nhỏ nhắn, múa ra gió.

Dựa theo tu vi tăng thêm, trong đầu lưu lại không ít công pháp tu luyện và võ kỹ, cho dù không dùng tới Thiên Đạo Đồ Thư Quán, Trương Huyền cũng có thể nhìn ra hai chân của nàng hiện tại đã không có vấn đề nữa.

Rất nhanh, võ kỹ đã thi triển xong. Vương Dĩnh ra chút mồ hôi.

- Đây là cước pháp và thân pháp ta đặc biệt sáng lập ra cho nàng. Cố gắng tu luyện. Ta cũng cho nàng năm ngày. Không quan tâm dùng phương pháp gì, năm ngày này phải đạt được trình độ tiểu thành.

Trương Huyền đưa qua hai bộ sách.

Đây chính là thân pháp thiên đạo và cước pháp thiên đạo hắn lĩnh ngộ được từ trong tàng thư khố của vương quốc. Chỉ có điều cả hai đã được đơn giản hoá, không có uy lực mạnh mẽ như bản gốc, nhưng cũng được cho là một võ kỹ nhất đẳng. Chỉ cần luyện thành, nhất định có thể khiến cho tốc độ của Vương Dĩnh tăng lên rất nhiều.

- Cảm ơn Trương lão sư...

Mở sách liếc mắt thoáng nhìn, Vương Dĩnh lại kích động, hơi thở dồn dập.

Vết thương ở chân đã lành lại, nàng ở Vương gia tìm kiếm nghiên cứu một ít võ kỹ cho chân. Những võ kỹ này ở trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc cũng được tính là tốt. Nhưng vừa so sánh với thứ Trương lão sư cho ra... vẫn kém quá xa.

Căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Chỉ dựa vào điểm ấy, nàng đã biết bí tịch này trân quý.

- Đi gọi Lưu Dương đến đây!

Không để ý tới sự cảm kích của đối phương, Trương Huyền tiếp tục phân phó.

Rất nhanh, Lưu Dương đã đi tới.

Bởi vì hắn tu luyện võ kỹ quá sớm, chân khí chưa đủ, lưu lại tai hoạ ngầm, dẫn đến kinh mạch tay phải bị hao tổn, lực lượng còn xa mới bằng tay trái. Chỉ có điều trải qua Ôn Mạch đan tẩm bổ, hiện tại chỗ bị thương cũng đã hoàn toàn khôi phục.

Kiểm tra một chút, thấy quyền pháp của hắn tăng thêm không ít, lúc này Trương Huyền mới thoả mãn gật đầu, đưa quyền pháp thiên đạo lĩnh ngộ ở tàng thư khố của vương quốc qua.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Dương.

Trải qua mấy ngày tu luyện, thương pháp thiên đạo của hắn càng thêm thuần thục. Mặc dù chỉ là một chiêu đơn giản, đã có thể biến hóa ra vô số chiêu số, khiến cho chiến lực của hắn tăng lên rất nhiều.

Sử dụng để chiến đấu, Triệu Nhã sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn. Hiện tại, thực lực hắn không phải cao nhất, nhưng trong năm người, tuyệt đối là người có lực chiến đấu mạnh nhất.

- Thương pháp tu luyện không tệ. Chỉ có điều, tu vi của ngươi vẫn quá thấp. Trong vòng năm ngày, nghĩ biện pháp đột phá đến võ giả nhị trọng.

Trương Huyền có chút do dự nói.

Người học sinh này của mình thật sự là thiên tài thương pháp. Tuy rằng chỉ truyền thụ mấy ngày, cũng đã thông thạo thương pháp, trên thương pháp không có gì đáng nói, chủ yếu nhất vẫn là thực lực.

- Vâng!

Trịnh Dương gật đầu.

Bình thường tu luyện, muốn từ võ giả nhất trọng đạt được nhị trọng, không có một năm một năm rưỡi rèn luyện, không có khả năng thành công. Nhưng đối với Trịnh Dương mà nói, căn bản không cần phải.

Không phải hắn có thiên phú tốt, mà giảng giải của Trương Huyền đối với võ giả nhất trọng, đã đạt đến trình độ chạy thẳng tới bản chất. Mấy ngày qua học tập và lĩnh ngộ, cũng khiến cho hắn hiểu biết nhiều hơn đối với võ giả nhất trọng. Lại thêm Sinh Lợi đan và công pháp tu luyện đo lường vừa vặn, đột phá lên cũng không khó.

- Đi tu luyện...

Căn dặn mấy học sinh xong, Trương Huyền không thể tiếp tục chống đỡ được sự mệt mỏi rã rời, cũng không để ý nơi này là phòng học, hắn dựa vào ghế liền ngủ.

Rất nhanh bầu trời tối đen.

- Trương lão sư?

Tu luyện xong, mọi người thấy Trương lão sư còn không có xuất hiện, cũng không nhịn được có chút kỳ quái.

- Triệu Nhã, nàng đi qua xem thử...

- Được!

Triệu Nhã cũng vô cùng khó hiểu, đẩy cửa phòng nhỏ trong lớp học. Ngay sau đó nàng liền nhìn thấy Trương lão sư dựa nghiêng vào ghế ngủ vô cùng say.

- Lão sư... đang ngủ!

Lặng lẽ lui ra ngoài, viền mắt Triệu Nhã ửng đỏ.

Lấy ra những dược liệu này, truyền thụ quyền pháp, thân pháp mới... Không cần suy nghĩ, mấy ngày qua Trương lão sư nhất định là không ngừng không ngủ đi làm những chuyện này.

Thảo nào vừa rồi thấy tinh thần hắn không tốt, mắt ửng đỏ.

- Lão sư...

Đám người Trịnh Dương, cũng đồng thời cảm thấy mũi đau xót.

Cường giả Ích Huyệt cảnh, hai ba ngày không ngủ, cũng không thành vấn đề. Đây là phải mệt tới mức nào, mới có khả năng ngồi ngủ?

Làm học sinh, có thể có một lão sư như vậy, tuyệt đối là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời.

- Cố gắng tu luyện, hoàn thành những gì lão sư căn dặn, giành được đánh giá sư giả, mới không phụ một hồi kỳ vọng của Trương lão sư.

Triệu Nhã nghiến răng, nói.

- Không sai. Lão sư đã vì chúng ta bỏ ra quá nhiều. Nếu như chúng ta thua nữa, còn là người sao?

Trịnh Dương cũng gật đầu.

Nói xong, năm người đồng thời nhìn về phía trong khe cửa, nơi lão sư đang dựa ở trên ghế ngủ say. Năm người đồng thời xiết chặt nắm đấm, trong lòng phát ra một âm thanh tương đồng...

Lão sư, ngài cực khổ rồi!