Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 230: Điều chế nước thuốc (2)




Nếu không phải vì kiêng kỵ thực lực của đối phương có khả năng mạnh hơn hắn, khẳng định hắn đã sớm động thủ.

Ngay cả độc sư là cái gì cũng không biết, lại muốn điều chế thuốc. Ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng cái nghề nghiệp độc sư này là trò đùa sao?

Không biết trời cao đất rộng!

Thật không biết trở thành danh sư thế nào.

Hoặc... căn bản cũng không phải là danh sư. Trước đó hắn giúp Trang Hiền đột phá, cũng có thể là gặp may mắn!

Nhìn ra được đối phương không vui, chỉ có điều Trương Huyền lại lười để ý tới.

Người cũng đã sắp phải chết, hắ không có thời gian dây dưa. Hắn đi vài bước đến trước đống chất độc, bàn tay lật một cái, cầm một loại chất độc trong đó ở trong lòng bàn tay, bỏ vào cái lọ không cách đó không xa.

- Quả thực là làm càn...

Tuy rằng không phải là độc sư, nhưng Lưu Lăng cũng đã nhìn thấy qua bọn họ điều phối chất độc, biết một ít quy trình và thủ đoạn.

Những độc vật này, đừng nói một giọt, cho dù một phần mười, một phần trăm, bị người ta dùng sai, đều sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử, vô cùng khủng khiếp.

Chính vì vậy, điều phối chất độc, cần phải có dụng cụ đặc biệt, chính xác đến từng phần từng mili một, không thể có chút sai biệt nào.

Ngươi dụng cụ gì cũng không có, cầm bình ngọc lên liền đổ... Cũng quá tùy ý đi!

Ngươi biết mình lần này đổ ra bao nhiêu nọc độc sao?

Biết tỉ lệ giữa những nọc độc này sao?

Nọc độc sai một phần nhỏ, cũng sẽ khiến cho người ta tử vong. Độc sư chính thức mỗi lần điều phối đều cẩn thận vô cùng, rất sợ xuất hiện chút sai lầm nào. Ngươi thì hay rồi, nhắm mắt đảo loạn...

Trời ạ, loại thái độ này đi học độc sư, sợ rằng còn chưa có thành công, đã giết chết mình trước.

Cái này gọi là học tập sao?

Tùy tiện tìm một thợ thủ công, cũng muốn tiêu chuẩn hơn nhiều!

- Độc sư điều chế thuốc, mỗi lần dung hợp hai loại đều cần chờ phản ứng một hồi, mới thả loại thứ ba vào. Giống như luyện đan sư luyện đan, thời gian nào thả loại thuốc nào, là có thứ tự nhất định. Thiếu một chút cũng không được. Tiện tay loạn đảo...

Trịnh Phi tức giận, chòm râu cũng sắp thổi bay lên.

Không nghĩ tới cứu người, còn muốn điều chế nước thuốc, chúng ta nhịn. Nhưng giữa các chất độc đặc biệt kỳ diệu, cần phản ứng trung hoà cùng với biến hóa khác, cần phải có trình tự và thời gian nhất định. Ngươi thì hay rồi, giống như rót rượu, tùy tiện cầm lấy bình ngọc lại chứa...

Những thứ như vậy kết hợp với nhau không có bố cục gì, đừng nói uống vào, sợ rằng dính vào một giọt, cũng sẽ chết tại chỗ.

Không để ý tới hai vị danh sư bàn luận, động tác của Trương Huyền rất nhanh.

Không nhìn thấy người nhanh chết rồi sao?

Nếu làm theo như lời bọn họ nói, lại tìm dụng cụ, lại chờ đợi phản ứng, còn cứu cái rắm. Chờ điều chế được, người khẳng định cũng đã chết rồi.

Đương nhiên, hắn làm như vậy, cũng không phải đảo loạn như trong mắt đối phương. Sách trong Đồ Thư Quán được hình thành trong đầu, dựa theo nọc độc trong bình ngọc đổ ra, nội dung không ngừng biến hóa, trong đó ghi chép khuyết điểm ít, đã nói rõ khẳng định chính xác.

Chừng mười lần hít thở, mười loại nọc độc đã hoàn toàn dung hợp với nhau. Vừa tiếp xúc với bình ngọc, nội dung quyển sách biến thành trạng thái mới nhất.

“Nước thuốc thập toàn”, do Trương Huyền điều chế, sau khi dùng có thể khiến cho con người hồi quang phản chiếu trong thời gian một nén hương. Tinh khí thần đạt được trình độ khỏe mạnh. Có mười hai khuyết điểm: Một, tu vi toàn thân không có cách nào thi triển. Hai, thời gian khiến người ta khôi phục quá ngắn...

Trên sách ghi chú kỹ càng tỉ mỉ tên gọi và tác dụng của nước độc vừa điều chế ra.

- Thành công...

Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.

Tuy có Thiên Đạo Đồ Thư Quán thường xuyên quan sát trạng thái dung hợp của nước độc, nhưng nếu như không đọc được hơn một nghìn quyển sách, biết thuộc tính cụ thể của nước độc, khẳng định cũng không biết điều chế và phản ứng như thế nào, sờ loạn tìm cách điều phối, đừng nói mười mấy hơi thở, cho dù cho thêm nửa tháng cũng làm không được.

Vù!

Nước thuốc điều phối thành công, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

- Được rồi!

Cầm bình ngọc lên, hắn nhìn về phía mọi người.

- Thành công?

Khóe miệng mọi người giật một cái.

Đảo lung tung một hồi, lại thành công?

Là ngươi tự nhận thành công đi!

- Nhanh đưa cho hắn uống cạn!

Không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, Trương Huyền chuyển qua cho Thẩm Truy bệ hạ.

- Uống cạn?

Thẩm Truy bệ hạ lắc đầu:

- Nước thuốc này còn chưa có xác định có độc hay không...

- Không còn thời gian, cho hắn dùng đi. Nếu không thật sự sẽ chết!

Biết cho dù mình giải thích, đối phương cũng không tin, Trương Huyền nhướng mày.

- Nhưng...

Vẻ mặt Thẩm Truy bệ hạ do dự.

- Thế nào, ngươi không tin nước thuốc này là có thể khiến cho hắn khôi phục thể lực sao?

Trương Huyền không giận tự uy.

Ngụy trang làm danh sư nhiều ngày, trên người hắn đã có loại khí thế uy nghiêm cao cao tại thượng này.

- Ta...

Thẩm Truy bệ hạ không biết trả lời như thế nào.

Không phải hắn không tin, mà là... căn bản không tin tưởng!

Mười loại kịch độc, ta tận mắt nhìn thấy được ngươi điều phối lung tung, còn bảo ta tin tưởng... Đùa kiểu gì vậy?

Lại nói, loại độc dược này chưa trải qua kiểm tra đo lường, để cho lão tổ uống, đây không phải là ngại hắn chết chậm sao?

- Không tin cũng được. Đã cho ngươi cơ hội, lựa chọn thế nào là chuyện của ngươi!

Thấy hắn bất động, Trương Huyền lại không nói nhiều, tiện tay để nước thuốc điều phối được lên bàn, thần sắc thản nhiên.

- Chỉ có điều, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu không nghĩ ra được biện pháp khác, lão tổ nhà các ngươi ngay cả ba phút cũng không kiên trì nổi... Sử dụng ba phút sinh mạng để đổi lấy một cơ hội có khả năng kéo dài tuổi thọ. Lựa chọn thế nào, lại tùy vào ngươi.

- Điều này...

Sắc mặt Thẩm Truy bệ hạ lúc đỏ lúc trắng, xiết chặt nắm đấm.