Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 239: Lời đồn đại về Trương Huyền (thượng) (1)




- Lục Tầm ta ở Thiên Huyền vương quốc có thể xông ra chút danh hiệu, chút tự tin này vẫn phải có. Về phần Dương sư có thu nhận ta hay không, ba trăm vạn có thể lấy lại hay không, không phiền tiên sinh quan tâm!

Thấy bệ hạ ba sư chưa từng mở miệng, một thương nhân đội mũ lông chồn rực rỡ đã hỏi thăm, Lục Tầm không nhịn được lông mày nhíu lại một cái.

Đối phương có thể cùng ba danh sư, bệ hạ ngồi chung một chỗ, nói rõ địa vị không thấp. Chỉ có điều, Lục Tầm hắn cũng có kiêu ngạo của mình. Không nói gia đình đế sư, chỉ nói tuổi còn trẻ liền trở thành lão sư sao kim nổi danh nhất Thiên Huyền vương quốc, hắn lại có tư cách, địa vị nang hàng với một ít tộc trưởng của gia tộc lớn.

Giống như trước Vương gia tộc trưởng Vương Hoằng, nhìn thấy hắn cũng muốn gọi là một tiếng Lục lão sư, không dám hoàn toàn giả vờ lớn.

Người trước mắt này thì hay rồi. Vừa nhìn chính là nhà giàu mới nổi, hoàn toàn không có chút phong độ nào. Cho dù có chút thân phận lại như thế nào? Ta đang cùng Thẩm Truy bệ hạ nói chuyện, còn chưa tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân, bình luận thêm!

Ngươi tính nào là cọng hành?

Thấy hắn tự tin như vậy, đám ba người danh sư thiếu chút nữa bị nước bọt sặc.

Ba người chúng ta là danh sư thật sự, cũng hoàn toàn không dám không cung kính... Ngươi chỉ là một lão sư sao kim ngay cả học đồ cũng không bằng, ra vẻ ta đây cái gì?

- Ta không phải quan tâm. Chẳng qua là cảm thấy một khi không đưa lại, tiền khẳng định không trả được. Đến lúc đó ngươi làm sao ăn nói được với bệ hạ, bán ngươi cũng không đủ số tiền này!

Trương Huyền lắc đầu.

Có lòng tốt nhắc nhở, lại bị đối phương nói như vậy, hắn cũng thực sự bất đắc dĩ.

- Vị tiên sinh này xin chú ý lời nói của ngươi!

Lần này Lục Tầm còn chưa mở miệng, Vương Siêu ở bên cạnh, mắt híp lại:

- Lục Tầm lão sư là lão sư sao kim đứng đầu Hồng Thiên học viện, là người sớm hay muộn cũng sẽ trở thành danh sư. Chỉ là ba trăm vạn kim tệ sẽ quỵt nợ sao? Đùa kiểu gì vậy? Nói không dễ nghe, số tiền này, cho dù người khác muốn đưa qua, cũng không nhất định thu. Ngươi cho rằng nhân tình của một danh sư sau này, là dễ thiếu như vậy sao?

- Được rồi!

Lục Tầm cắt ngang lời bằng hữu tốt nói, lưng ưỡn thẳng, giống như một thanh thương, không tiếp tục để ý tới Trương Huyền nữa, lại ôm quyền nói với Thẩm Truy:

- Bệ hạ, Lục Tầm ta là loại người thế nào ngài cũng biết. Cho dù Dương sư không đưa lại số tiền này, chỉ cần ta nguyện ý, cũng có tự tin trong khoảng thời gian ngắn trả lại được. Chút tiền này, vẫn không đến mức khiến cho ta mất uy tín quỵt nợ!

Lão sư sao kim tuy rằng không bằng danh sư, nhưng chỉ điểm cho người đột phá, chỉ điểm tu vi, vẫn có thể làm được. Ba trăm vạn mặc dù lớn, chỉ cần nguyện ý, trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể kiếm được.

- Điều này...

Thẩm Truy bệ hạ do dự.

Ba trăm vạn kim tệ đối với một vương quốc mà nói, không tính là gì cả. Sở dĩ hắn do dự là lo lắng chọc Dương sư cách đó không xa mất hứng.

- Ta hình như nghe nói, Dương sư hiện tại đã không còn triệu kiến người ngoài. Cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể gặp!

Không để ý tới vô lễ thái độ của đối phương, Trương Huyền tiếp tục mở miệng.

Người này là con trai của Lục Trầm đại sư, chạy đến nơi đây vay tiền, người kia nhất định là không biết. Thế nào cũng phải khuyên can một chút.

Tuy rằng phải cùng hắn tiến hành đánh giá sư giả, thuộc về quan hệ đối địch, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy. Lục Trầm đại sư không ít lần giúp đỡ. Con trai hồ đồ, làm trưởng bối, vẫn có tư cách nhắc nhở.

- Có thể gặp được hay không, đó là chuyện của bản thân ta. Vị tiên sinh này không cảm thấy có chút quá phận, quản quá rộng hay không?

Thấy người này vẫn không thức thời mở miệng, Lục Tầm cuối cùng có chút mất hứng:

- Ta vay tiền bệ hạ, cũng không phải tìm ngươi. Cho mượn hay không, bệ hạ tự có phán đoán, không cần ngươi ở nơi này phiền lòng.

Nói xong hắn vung ống tay áo.

Ngươi có phải bị bệnh không? Ta vay tiền Thẩm Truy bệ hạ, hắn còn không ngăn cản, lại không phải không trả nổi, lại còn nói vay tiền không có tác dụng, có ý gì?

Cho rằng Lục Tầm ta dễ khi dễ sao?

Đường đường lão sư sao kim, nếu như ngay cả một chút uy nghiêm tính tình cũng không có, mặc cho người ta nói lung tung. Sau này còn ở Thiên Huyền vương quốc lăn lộn thế nào? Lại nói, trên đài ba danh sư vẫn nhìn. Nếu như nhìn thấy mình bị người chỉ trích, khúm núm, ngay cả một câu nói cũng không dám nói, sau này còn có tư cách gì trùng kích danh sư học đồ?

- Vị tiên sinh này, không quan tâm ngươi có thân phận gì, đây là chuyện giữa Lục Tầm lão sư và bệ hạ. Còn nói xen vào, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được mình quá nhiều chuyện sao?

Vương Siêu cũng hừ lạnh.

Ngươi là ai? Không thấy được ba danh sư chưa từng mở miệng sao?

Không nói lời nào, sẽ chết sao?

- Nhiều chuyện?

Trương Huyền chỉ có lòng tốt khuyên can, không hy vọng đối phương tiêu tiền vô ích, không nghĩ tới còn bị khinh bỉ. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

Thân phận “Dương sư” này của hắn, rất nhanh sẽ biến mất. Ngươi muốn trở thành học đồ của hắn, rất rõ ràng lại đánh sai chủ ý. Vốn tưởng rằng gặp mặt, nói thêm vài câu, có thể đánh tan suy nghĩ này của người này. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, lòng tốt của mình bị xem thành lòng lang dạ thú.

Đối phương không chỉ không cảm kích, còn nói mình thành lắm miệng.

Chỉ có điều, loại thái độ này của đối phương, cũng không có gì phải tức giận. Đổi lại thành mình, nếu như mình hỏi người khác vay tiền, chủ nhà không mở miệng, bên cạnh còn có người nói chen vào, khẳng định cũng mất hứng.

- Ngươi tên là Lục Tầm đúng không? Trước khi tới, ta lại nghe nói qua tên của ngươi. Ta cảm thấy Dương... hắn nói rất đúng. Ngươi chắc hẳn nên suy tính một chút!

Trương Huyền không để ý tới châm chọc của đối phương, Lưu Lăng lại thật sự nhịn không nổi nữa.

Ban đầu, cảm nhận của hắn đối với Lục Tầm rất tốt, vẫn định kiểm tra một hồi sẽ thu làm học đồ. Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Nói chuyện với Dương sư như vậy, quả thực vô pháp vô thiên, không biết trời cao đất rộng. Chút thiện cảm duy nhất cũng lập tức không còn sót lại chút nào.

- Cảm ơn Lưu sư chỉ điểm. Ta đã suy nghĩ kỹ...

Nghe được Lưu sư lên tiếng, Lục Tầm không dám ra vẻ ta đây, vội vàng ôm quyền. So với thái độ nói chuyện với Trương Huyền, hoàn toàn là hai khái niệm.

Thấy hắn không lĩnh ngộ ý của mình, Lưu Lăng lắc đầu, không nói thêm nữa.

Dương sư ngăn cản Thẩm Truy bệ hạ nói ra thân phận, rất rõ ràng không muốn để cho đối phương biết được. Đã như vậy, hắn cũng sẽ không lắm miệng, nói ra.

- Ba trăm vạn mà thôi, cũng đừng nói có cho mượn hay không. Lục Trầm đại sư là sư phụ của ta, trực tiếp tặng cho ngươi cũng không sao!

Thấy Dương sư cũng không có ý trách tội, Thẩm Truy bệ hạ yên lòng, mở miệng nói.

Số tiền này đối với một ít gia tộc lớn cũng không tính là gì cả. Một vương quốc tất nhiên càng xem thường. Làm con trai của lão sư, đừng nói mượn, tặng không cũng không tính là gì cả.

- Cảm ơn bệ hạ! Chỉ có điều, nếu nói mượn, đó chính là mượn. Ân tình của người khác, ta không muốn hưởng!

Lục Tầm vẫy bàn tay một cái, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

Đã xích mích cùng lão gia tử trong nhà, hắn là hắn, mình là mình.

Làm sao có thể chiếm tiện nghi của đối phương?