Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 265: Trình độ giám định tranh của Lục Tầm (1)




Ban đầu, Lưu Lăng còn muốn nhắc nhở Điền lão một câu. Nhưng nhớ tới vừa đánh hắn cắt ngang lời của mình, sợ nói nhiều chọc cho hắn mất hứng, nên cũng tính không nhiều lời nữa.

- Nếu hai người các ngươi đều không có vấn đề gì, Điền Cương, đi cầm bức tranh kia tới.

Nói xong Điền lão vẫy tay một cái.

- Vâng!

Thời gian không lâu, Điền Cương đã ôm một cái hộp dài nhỏ đi tới.

- Đây là bức tranh Lưu sư đưa cho ta, có thể nói là hoàn mỹ. Mỗi lần quan sát, đều khen không dứt miệng. Ngày hôm nay cũng coi như các ngươi có phúc, có thể thấy loại tác phẩm cấp bậc như vậy!

Điền lão cười lấy bức tranh từ trong hộp ra ngoài.

- Thật hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy đại sư thư họa này, tận mắt nhìn thấy tài nghệ cao siêu phi phàm của hắn.

Vuốt ve bức họa trong tay, ánh mắt Điền lão mang theo sự thành kính.

Trà đạo và thư họa, có không ít điểm giống nhau. Chính vì vậy, hắn đối với thư họa, yêu cực kỳ tha thiết. Tuy rằng không đạt được cấp đại sư, nhưng cũng nghiên cứu khá sâu.

- Không nói nhiều nữa. Hiện tại lại cho các ngươi nhìn. Trang Hiền, Trịnh Phi, các ngươi cũng tinh thông thư họa, thuận tiện chỉ điểm một chút.

Cẩn thận từng li từng tí mở bức tranh cuộn. Bức tranh dạng thủy mặc lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Là một mảnh bãi cỏ, phía trên có một con hươu đang đứng đầy cảnh giác ăn cỏ. Xung quanh đầy hoa dại, cho người ta một loại cảm giác hoa núi rạng rỡ, mùi thơm xông vào mũi.

Mặc dù chỉ là tranh vẽ bằng phẳng, lại khiến người ta nhìn vào, có cảm giác bất cứ lúc nào con hươu kia cũng sẽ chạy đến, vọt tới trước mặt.

- Đây là... bức tranh ngũ cảnh?

Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đồng tử Lục Tầm lập tức co lại, hơi thở dồn dập.

Thân là người từ thế gia thư họa đi ra, hắn hiểu rất nhiều về thư họa. Chỉ liếc mắt hắn liền nhìn ra chỗ tinh diệu của bức tranh này.

Hiển nhiên vượt qua kinh hồng, đạt tới cảnh giới cao thâm hơn.

Loại bức tranh cấp bậc như vậy, cho dù ở Thiên Huyền vương quốc đều là trăm năm khó gặp. Điền lão có thể có được một bức, đồng thời cầm tới cho bọn họ giám định và thưởng thức, tuyệt đối kiếm lời lớn.

Cho dù loại cấp bậc đại sư như phụ thân hắn, cũng chưa từng thấy qua.

- Không sai, chính là một bức ngũ cảnh bức tranh. Chỉ tiếc, tác giả không lưu lại tên của mình và tên gọi của bức tranh, bằng không, ta nhất định sẽ tự mình đến nhà thăm hỏi!

Điền lão lắc đầu, đầy xúc động:

- Được rồi, nếu muốn giám định và thưởng thức, liền bắt đầu đi. Quan sát bức tranh này, sau đó đưa ra bình luận. Ai bình luận chuẩn xác nhất, sát với thực tế, người đó lại thắng. Điều này do ta và ba danh sư phán xét, chắc hẳn không cần hoài nghi về sự công bằng chính trực. Lần này... do Trương lão sư mở miệng trước.

Mới vừa rồi là Lục Tầm nói trước tiên. Vì công bằng, lần này để cho Trương Huyền mở miệng trước.

Điền lão nói xong, thấy không ai trả lời, hắn không nhịn được nhìn về phía cách đó Trương Huyền không xa, đã thấy hắn nhìn tranh vẽ trước mắt, trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không yên lòng.

Thấy bộ dạng này của hắn, Điền lão nhíu mày một cái.

Bức tranh ngũ cảnh quá mức cao siêu. Một vài người thường không hiểu biết về thư họa, rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng ở trong đó, không phân rõ hiện thực hay bức tranh. Hiển nhiên, vị Trương lão sư này chính là như vậy.

Loại người ngay cả bức tranh và hiện thực cũng không phân rõ, làm sao có thể hiểu về tranh?

Xem ra lựa chọn so tài thư họa là đúng rồi. Vị Trương lão sư này chắc hẳn còn lâu mới là đối thủ của Lục Tầm.

“Hừ, cho ngươi ra vẻ ta đây. Lại trình độ loại này, còn là đại sư thư họa sao? Đùa kiểu gì vậy!”

Điền Long ở một bên nhìn thấy được hắn thất thố, cũng lạnh lùng cười.

Nếu như nói trước đó bởi vì Nguyên Ngũ gọi là đại sư, khiến cho trong lòng hắn sinh nghi ngờ, vậy thời khắc này nhìn thấy được bộ dạng của người này, hắn nhất thời trấn định lại.

Thật sự là đại sư thư họa, nhìn thấy được bức tranh ngũ cảnh, làm sao có thể biến thành bộ dạng này?

Nhất định là quá mức chấn động, bị lạc mất chính mình.

- Trương lão sư!

Điền lão nói.

- Ừ!

Trương Huyền này mới khôi phục lại, vẻ mặt cổ quái:

- Không cần, hãy để cho Lục lão sư nói trước đi. Ta... nghe là được!

- Tốt lắm, ta lại không khách khí. Chỉ có điều, hi vọng một lát nữa thua, không nên lại kiếm cớ!

Thấy đối phương ngay cả dũng khí mở miệng nói trước cũng không có, Lục Tầm lộ ra vẻ mặt xem thường.

Người này nhất định là thấy bức tranh trước mắt quá mức cao thâm, không biết giám định và thưởng thức như thế nào, mới để cho mình nói trước, đến lúc đó chỉ cần trông mèo vẽ hổ là được.

Chỉ có điều, chiêu này vừa rồi có thể sử dụng. Lần này ta có sự đề phòng, lại làm sao có thể để cho ngươi thành công!

Vung tay áo một cái, đi đến giữa đại sảnh, trên mặt Lục Tầm lộ ra vẻ tự tin nồng đậm.

- Bức tranh ngũ cảnh, do tông sư thư họa lưu lại, ta không dám xen vào quá nhiều. Nếu như một lát nữa có điểm nào không đúng, vẫn hi vọng các vị chỉ ra chỗ sai, coi như trao đổi!

Đi tới trước mặt bức tranh, hai mắt Lục Tầm tỏa sáng, mang theo phong thái đặc biệt của đại sư:

- Giám định và thưởng thức loại bức tranh cấp bậc này, cần phải từ xa đến gần, từ cạn đến sâu. Đã như vậy, ta nói trước về bố cục chỉnh thể của bức tranh này.

Vừa rồi, thời điểm trà đạo, hắn chỉ nói ra tên gọi và mùi trà thơm mấy phẩm, làm cho đối phương có cơ hội để lợi dụng. Lần này hắn lại chuẩn bị xong, dự định nói ra hết toàn bộ những gì mình biết.

Chỉ cần nói hết tất cả mọi thứ, xem ngươi một lát nữa nói như thế nào!

Ta đi con đường cường hãn, khiến cho ngươi không còn đường nào có thể đi!