Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 311: Minh Lý cảnh (1)




Đương nhiên, Trương Huyền cũng biết điều này là không có khả năng.

Trở thành luyện đan sư, hắn cũng biết đan dược lợi hại hơn nữa, ăn nhiều cũng sẽ có tính kháng thuốc, càng chưa nói loại đan dược này trực tiếp nâng cao tu vi.

Giải quyết xong tai hoạ ngầm cho mấy người, hoàn toàn hóa giải mâu thuẫn cùng Lục Tầm, tất cả vui mừng, đang muốn tuyên bố cuộc thi đấu của học viên mới chính thức bắt đầu. Chỉ thấy vô số học viên lao lên. Mỗi một người đều kích động hai mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào Trương Huyền, giống như là sói đói nhìn thấy thực ăn.

- Trương lão sư, ta muốn bái nhập môn hạ của lão sư, có thể thu ta làm học sinh hay không?

- Cầu xin ngươi nhận lấy ta đi. Ta không chỉ thiên phú tốt, còn có thể biết trải giường chiếu cùng với làm việc nhà...

- Ta thật ra vẫn sùng bái lão sư. Cho dù không phải là học sinh chính thức, làm dự thính cũng tốt...

- Lão sư, nhà ta có tiền. Chỉ cần thu ta làm học sinh, muốn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì!

- Tiền tiền, tiền em gái ngươi ấy! Cút sang một bên. Trương lão sư là người tham tiền sao? Nếu như phải... Nhà ta cũng có rất nhiều tiền. Thu ta làm học sinh đi...

Đánh giá sư giả biểu hiện kinh diễm, tiện tay giải quyết vấn đề ba danh sư đều không giải quyết được, khiến cho tất cả học sinh ở đây đều phát điên, cũng không kìm chế được nữa, hận không thể lập tức bái sư.

Trong nháy mắt, toàn bộ đài so đấu dâng lên thủy triều bái sư.

Tất cả những chất vấn, nghi ngờ trước đó đều tiêu tan thành mây khói. Vô số học sinh phía sau tiếp phía trước, rất sợ bỏ lỡ cơ hội.

Cũng không ít người hối hận muốn nhảy lầu, cảm thấy trước đây thế nào lại mắt mù, tin vào lời đồn đại, không sớm bái sư.

Nếu như vừa nhập học đã bái sư, sợ rằng hiện tại ở trên đài phong cảnh vô hạn không phải là mấy người Trịnh Dương, mà là bọn họ!

Phải biết rằng, kiểm tra nhập học, đám người Trịnh Dương cũng không lộ rõ tài năng. Đặc biệt là Viên Đào còn đứng ở vị trí cuối cùng.

Nhưng bây giờ, cảnh tượng Viên Đào thoáng đụng vào, khiến Lục lão sư lui về phía sau hai bước, cùng hắn cứng rắn chống lại còn sở sờ ở trước mắt, khiến cho vô số người bị kích động.

Chỉ sau khi trải qua nửa tháng ngắn ngủi, từ loại người thứ nhất đếm ngược, miễn cưỡng nhập học, đến cứng rắn lay động cường giả Ích Huyệt cảnh.... Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được.

- Điều này...

Trương Huyền cũng bị dọa cho giật mình.

Rất hiển nhiên hắn không nghĩ tới những người này sẽ kích động như thế.

- Lão sư... thật là mở mày mở mặt!

Cảnh tượng như vậy rơi ở trong mắt đám người Triệu Nhã. Mỗi một người xiết chặt nắm đấm.

Kể từ sau khi biết Lục Tầm muốn khiêu chiến Trương lão sư, trong ngực bọn họ vẫn nghẹn một hơi thở. Đó chính là giành lại vinh quang cho lão sư, giành lại vinh dự cho lão sư. Mà bây giờ... cuối cùng đã làm được!

Sự ưu tú của Trương lão sư cuối cùng cũng được người hiểu được.

Một loại cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra.

Dường như trong nháy mắt, bọn họ muốn nói cho tất cả mọi người biết, thậm chí ở trước mặt mọi người, kiêu ngạo nói một câu...

Nhìn đi, người này là lão sư của ta...

Trương Huyền!

.........

- Ta đã có năm học viên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tính lại thu học sinh. Chỉ có điều, nếu các ngươi nhiệt tình, như vậy đi, ta có thể giảng cho các ngươi một buổi kiến thức cơ sở về con đường tu luyện, có thể sẽ có giúp đỡ đối với các ngươi!

Biết nếu thật sự thu nhiều học sinh như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ mệt sống mệt chết, Trương Huyền có chút do dự nghĩ đến một chủ ý, mở miệng nói.

Dạy năm học sinh cũng khiến cho hắn sắp táng gia bại sản, có phần muốn phát điên. Nhiều như vậy... ra ngoài xin cơm cũng nuôi không nổi!

- Không thu?

- Có thể nghe giảng một buổi cũng tốt...

Thấy hắn không thu học sinh nữa, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng. Chỉ có điều nghe hắn muốn giảng bài một buổi, tất cả lại lộ ra vẻ kích động.

Trong khoảng thời gian ngắn, có thể khiến cho đám người Trịnh Dương lại đột nhiên tăng mạnh, giảng bài làm sao có thể đơn giản được?

- Buổi học cơ sở này lại an bài vào buổi trưa mai. Địa điểm vẫn ở đây. Ai muốn nghe, có thể qua sớm. Ngày hôm nay mọi người vẫn nên an tâm tiến hành cuộc thi đấu của học viên mới đi!

Căn dặn một tiếng, trấn an mọi người xong, Trương Huyền rời khỏi đài so đấu.

Không đi nữa, hắn thật sự sợ sẽ bị những học sinh điên cuồng này ăn sống mất.

Lại nói, trọng điểm buổi diễn ngày hôm nay là cuộc thi đấu của học viên mới. Đánh giá sư giả chỉ là món ăn khai vị mà thôi. Hắn cũng không thể giọng khách át giọng chủ, chim cưu chiếm tổ chim thước.

Rời khỏi đài so đấu, vừa trở lại phòng học của mình, hắn liền nhìn thấy ba đại danh sư đi đến.

- Đại sư huynh!

Ba người đồng loạt ôm quyền.

- Ừ, mời ngồi. Vừa vặn ta có việc làm phiền các ngươi!

Trương Huyền mỉm cười.

- Đại sư huynh là học sinh thân truyền của Dương sư. Chúng ta chỉ là học sinh giảng bài. Làm sư huynh, có chuyện gì xin cứ việc phân phó là được. Nói làm phiền, chúng ta thật sự không dám nhận...

Lưu Lăng lúng túng cười.

Cùng là học sinh của một lão sư, có phân chia thân phận cao thấp. Bối phận đệ tử thân truyền tự động thăng cấp. Cho dù tu vi thấp, tuổi còn nhỏ, học viên giảng bài cũng phải gọi là sư huynh.

Chuyện sư huynh căn dặn, bọn họ tất nhiên phải chiếu theo đó đi làm.

- Là như vậy!

Thấy bọn họ đáp ứng nhanh như vậy, Trương Huyền gật đầu, nói:

- Các ngươi cũng biết Dương sư vân du khắp nơi, không hỏi thế sự. Tuy rằng người thu ta làm đệ tử thân truyền, nhưng chỉ bảo ta học tập nhiều hơn, cũng không cho ta một thân phận thích hợp... Cho nên, ta muốn sát hạch danh sư, có khả năng còn cần làm phiền mấy vị!

Thu mấy người này làm học sinh, chính là vì mục đích này. “Dương sư” nói không có thuận tiện, chỉ có thể để hắn nói.

- A, ta còn tưởng là chuyện gì. Cái này đơn giản.

Lưu Lăng cười: