Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 345: Xử phạt (1)




- Thú thượng cổ còn sót lại?

Sắc mặt mọi người đồng thời thoáng đổi.

Man thú chia ra làm rất nhiều loại. Thú thượng cổ còn sót lại, tuyệt đối là một trong những huyết mạch cường đại nhất.

Loại man thú này theo tuổi tăng trưởng, huyết mạch trong cơ thể kích hoạt, thực lực sẽ có tiến bước nhảy vọt.

Chỉ cần là thuần thú sư, đều lấy chuyện thuần phục thú thượng cổ còn sót lại làm quang vinh. Bởi vì, thực lực thú sủng tăng, thông qua khế ước nối liền, đối với người thân là chủ nhân của nó cũng có lợi ích rất lớn.

Đáng tiếc, loại man thú này rất thưa thớt vô cùng, trên cơ bản đã tuyệt tích. Không ít thuần thú sư đi khắp sông dài núi cao rừng rậm, điều tra lần lượt các thần thoại thượng cổ, các loại lời đồn đại, tìm khắp cũng không tìm được bất kỳ tung tích nào.

Tự nhiên nó xuất hiện ở chỗ này, còn bị Vân Đào... thuần phục?

- Không thể như vậy được! Cho dù con này không phải là Cốt Chi Điểu, cũng không thể nào là thú thượng cổ còn sót lại. Loại này, cơ bản đã tuyệt tích...

Hồng thú sư là người đầu tiên nghi vấn.

Những người khác tuy rằng chưa nói, nhưng rất rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ với hắn, không thể tin được.

- Huyết mạch thượng cổ, từ lâu đã bị cắt đứt. Cho dù có, sợ rằng cũng sớm đạt tới cấp bậc linh thú, làm sao có thể chỉ là một con man thú bình thường?

Chu Cẩm Hoàng không nhịn được hừ lạnh:

- Cho dù ngươi muốn trốn tội, cũng không cần nói chuyện giật gân.

- Con chim kỳ lạ này cũng là thú thượng cổ còn sót lại sao? Đùa gì thế! Vậy ta nói con thú đầu hổ của ta là dị chủng hồng hoang!

Chu Tuyên liên tục cười lạnh.

Dị chủng hồng hoang so sánh với cổ di thú còn lợi hại hơn, số lượng càng hiếm có hơn.

Không riêng bọn họ như vậy, ngay cả khóe miệng Vân Đào cũng giật một cái, thiếu chút nữa ngất đi.

Chỉ là một con chim kỳ lạ tham ăn, vô sỉ mà thôi, thế nào lại có liên quan tới thú thượng cổ còn sót lại vậy?

Phải biết rằng, nơi này chính là Thú Đường. Một khi nói sai, phiền phức lại lớn.

- Ha hả!

Trương Huyền mỉm cười:

- Nếu như ta không đoán sai, Thú Đường hẳn phải có phương pháp kiểm tra đo lường huyết mạch? Không tin cũng không sao. Kiểm tra đo lường một chút sẽ biết được.

Nếu là thú thượng cổ còn sót lại, huyết mạch tất nhiên truyền thừa từ thượng cổ xuống, có chứa lực lượng đặc biệt. Nếu thật muốn điều tra, cũng rất dễ dàng làm được.

- Cái này...

Đám người Phong đường chủ, Hồng thú sư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Nếu như con chim kỳ lạ này thực sự là thú thượng cổ còn sót lại, tuyệt đối là một việc chấn động kinh ngạc toàn bộ Thú Đường.

Bởi vì từ khi phân bộ này được thành lập tới nay, truyền thừa không dưới nghìn năm, vẫn chưa bao giờ có thuần thú sư nào thuần phục một con man thú huyết mạch thượng cổ.

- Theo truyền thuyết, thời kỳ thượng cổ linh khí không ôn hòa giống như bây giờ, cuồng bạo mãnh liệt. Tuy rằng tu luyện làm ít công to, nhưng thời điểm đó man thú, máu giống như nước đun sôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ sôi trào, mang theo lực lượng tàn sát bừa bãi. Nếu như nó thực sự là di thú, chỉ cần lấy ra một giọt máu cho man thú khác dùng, nhất định sẽ không chịu nổi...

Dừng lại một lát, Phong đường chủ chậm rãi nói.

Huyết mạch của thú thượng cổ còn sót lại tinh thuần, cực nóng, so với man thú hiện tại, là hai loại khái niệm khác nhau. Có đôi khi một giọt máu cũng không thể chịu nổi, lập tức thiêu đốt hầu như không còn.

Nếu thật muốn kiểm tra đo lường, không tính là quá khó khăn.

Hắn phân phó một tiếng. Một học đồ đi ra ngoài. Qua thời gian không lâu sau, hắn ôm một con man thú đi tới.

Con man thú này có kích thước như thỏ rừng vậy, toàn thân trắng toát, cùng loại với thú thử đan của nghiệp đoàn của luyện đan sư, chỉ có điều, hình thể lớn hơn.

Loại man thú này và thú thử đan giống nhau, Thú Đường dùng để thử nghiệm các loại thuốc, thức ăn.

- Cho!

Ngón tay Trương Huyền điểm một cái. Một giọt máu lại từ trên thân của con chim kỳ lạ nổi lên, nhẹ nhàng bắn ra, bay về phía Phong đường chủ.

Bàn tay Phong đường chủ chộp một cái, máu bị chân khí bao vây, chậm rãi đưa vào trong miệng man thú.

Xèo xèo xèo xèo!

Máu vừa tiến vào trong cơ thể, lập tức giống như là chảo dầu bị ném vào giọt nước, phát ra những tiếng “xèo xèo”. Rất nhanh toàn thân con man thú này lại trở nên ửng đỏ, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Thời gian không lâu nó đã ngừng lại, ngừng hít thở.

Rõ ràng là bị huyết mạch cường đại thiêu đốt mà chết.

- Cái này...

Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, đồng tử của đám người Phong đường chủ co lại.

Cũng chỉ có loại lực lượng huyết mạch này, mới có uy lực như vậy.

Yên tĩnh!

Bên trong gian phòng yên tĩnh giống như chết.

Lúc này cho dù là người ngu đi nữa cũng biết, vị thanh niên này nói không sai. Con chim kỳ lạ trước mắt này thoạt nhìn không có gì bắt mắt, thật sự là thú thượng cổ còn sót lại.

Cho dù con này nhỏ như vậy, chỉ dựa vào huyết mạch trong cơ thể, so với man thú hai người Chu Tuyên, Chu Cẩm Hoàng thuần phục lại cao quý hơn gấp mấy chục lần.

Hai người căn bản không phải cùng một cấp bậc. Thật giống như sự khác nhau giữa kim cương và bùn loãn, không thể so sánh nổi.

- Ta vừa cười nhạo thú thượng cổ còn sót lại?

Khóe miệng Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên co giật. Bọn họ đều cảm thấy da mặt bị hung hăng tát một cái, cũng sắp muốn khóc.

Đây chính là thú thượng cổ còn sót lại, ở Thú Đường tuyệt đối là tồn tại có thể gây ra chấn động, lại bị bọn họ nói thành chim hỏng, không đáng một đồng...

Loại năng lực quan sát này, lại còn chẳng biết xấu hổ nói mình là thuần thú sư?

Truyền đi tuyệt đối sẽ bị người ta xem thành trò cười. Cho dù trở thành thuần thú sư chính thức, cũng sẽ trở thành một nét bút thất bại thảm hại trong cuộc sống, cọ rửa không xong.