Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 367: Thanh Dương Tông sư (1)




Nếu được, thi một chút?

Khóe miệng đám người Phong đường chủ lại nhất thời co rút.

Ở Thú Đường bọn họ từng sát hạch vô số học đồ, đây là lý do kỳ lạ nhất bọn họ từng nghe nói tới.

Những người khác thi thuần thú sư, đều vì hướng tới thực lực, muốn thu được chức nghiệp tán thành. Người này thì hay rồi, chỉ là vì cưỡi thú miễn phí...

Ngươi lại là danh sư sư huynh, lại có bản lĩnh như vậy, chỉ cần nguyện ý, mấy trăm vạn kim tệ mà thôi, chỗ nào không kiếm được. Vì chút tiền như vậy... ặt mũi đâu? Tôn nghiêm đâu? Thân phận đâu?

Quan trọng nhất chính là, đây chính là thuần thú sư nhị tinh. Toàn bộ Thú Đường ở Huyền Lạc sơn mạch, thành lập nghìn năm qua, cũng chỉ có ba vị.

Thi một chút... Giọng điệu giống như cắt dưa, dùng bữa, không có bất kỳ khẩn trương cùng khiếp sợ nào.

Ngươi biết độ khó sao?

Biết ngay cả người như Hồng thú sư, cũng liên tục bảy lần chưa từng thành công sao?

Mở miệng liền nói ra, đúng là chuyện lạ, khó tránh khỏi quá không để nghề nghiệp thuần thú này ở trong mắt!

Ngực Mạc Vũ tiểu thư còn lên xuống không ngừng, một hơi nghẹn lại không ra được.

Nàng là thiên tài siêu cấp, tốn thời gian một năm, mới thật vất vả trở thành thuần thú sư nhất tinh. Nàng vốn tưởng rằng mình có thể mở mày mở mặt, khiến cho tất cả mọi người tán dương. Kết quả... gặp phải người này.

Nàng cầu gia gia cáo nãi nãi mới thuần phục sơ cấp được một con Thanh Ưng thú. Đối phương đánh một trận, lại hoàn toàn thuần phục... sát hạch nhất tinh thành công, cuối cùng lại còn không biết đủ, muốn sát hạch nhị tinh...

Nếu như tích dày phát mỏng, một tiếng cất lên khiến người ta kinh ngạc, cũng không tính là gì. Mấu chốt chính là... Rõ ràng trước đó không muốn thi. Sau khi nghe được miễn phí, mới động tâm tư.

Người khác sắp mệt chết cũng làm không được. Hắn lại giống như đùa giỡn. Không cần đả kích người khác như vậy...

- Sát hạch thuần thú sư nhị tinh, cần phải...

Đè nén sự phiền muộn, Phong đường chủ đang muốn giải thích. Chỉ thấy một lão nhân vẻ mặt kích động đã đi tới.

- Đường chủ, đường chủ! Thanh Dương tông sư đến!

- Đến rồi sao?

Ánh mắt ba thuần thú sư lớn nhất thời sáng lên, bất chợt đứng phắt dậy, lại không để ý tới chuyện giải thích nữa, trực tiếp đi về phía trước.

Đi mấy bước, Phong đường chủ dừng lại:

- Mấy người các ngươi là thuần thú sư mới sát hạch, cũng có tư cách qua đó. Vừa vặn xem y đạo tông sư chữa bệnh cho man thú cấp bậc tông sư như thế nào, cũng coi như tăng thêm kiến thức!

- Vâng!

Đám người Mạc Vũ, Chu Cẩm Hoàng đồng thời gật đầu, đi theo.

- Tiền bối, chúng ta cũng đi qua xem một chút. Loại trị liệu man thú này, lại là cơ hội ngàn năm khó gặp. Cố gắng xem một chút, có thể học được không ít tri thức!

Thấy mấy người đi xa, Vân Đào đi tới trước mặt Trương Huyền.

- Được!

Trương Huyền gật đầu.

Hắn vẫn muốn cưỡi thú cưỡi tia chớp. Nó có thể được chữa trị tốt, đi Hồng Liên sơn mạch, sẽ bớt đi không ít thời gian và phiền phức.

Hắn đi theo sau lưng mọi người, đi tới một hồi, liền tới một cái viện rất lớn, rộng rãi, bao la. Các loại kiến trúc thoạt nhìn đều lớn hơn so với phủ đệ bình thường vài lần, khiến người ta có một loại ảo giác như tiến vào vương quốc của người khổng lồ.

Trong viện, ghế dài bằng đá, ghế dựa bằng đá, mỗi một cái đều có chiều dài chiều rộng bảy, tám thước. Không nhìn kỹ, cũng hoài nghi đó là từng cái lôi đài. Hành lang được lát đá, cũng rất rộng rãi, kích thước hơn mười thước. Trong ao nước, đình đứng sừng sững, càng giống như cung điện, khí thế mười phần.

- Đây là phủ đệ đặc biệt xây dựng cho Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú, có bảy vị thuần thú học đồ chuyên môn hầu hạ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày...

Thấy Trương Huyền nhìn mê mẩn, Vân Đào không nhịn được truyền âm giải thích:

- Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú chính là con man thú Tông Sư cảnh sinh bệnh kia.

- Xây dựng phủ đệ riêng cho một con man thú?

Trương Huyền líu lưỡi.

Có cần xa xỉ như vậy hay không?

Cái nhà này, bất kể về diện tích hay mức độ kiến trúc xa hoa, so với vương cung Thiên Huyền cũng không phân cao thấp. Người không biết, còn tưởng rằng nhân vật lớn gì đó trấn thủ trong đó. Không ngờ được lại là đặc biệt xây dựng cho một con man thú...

Thậm chí đặc biệt phân phối bảy vị thuần thú học đồ, chiếu cố cuộc sống hàng ngày... so với cường giả bình thường hưởng thụ đãi ngộ thật sự còn cao hơn.

Thảo nào bay một chuyến tới Thiên Vũ vương quốc tốn tám trăm vạn kim tệ. Không thu lệ phí cao như vậy, thật đúng là nuôi không nổi.

- Thanh Dương tông sư, lần này lại làm phiền ngài...

Trong lòng hắn đang cảm thán người không bằng thú, liền nghe được giọng nói hưng phấn của Phong đường chủ vang lên.

Hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy một lão nhân thân hình cao lớn đứng ở cách đó không xa, chắp hai tay ở sau lưng, mang theo khí tức người lạ đừng quấy rầy. Dáng vẻ hơn năm mươi tuổi, toàn thân mặc y phục màu xanh, không có bất kỳ biểu lộ gì, khiến cho người ta không nhìn ra vui buồn yêu giận.

Xem ra chính là y đạo tông sư Thanh Dương trong truyền thuyết!

Chức nghiệp giống nhau, nhất tinh gọi là đại sư, nhị tinh cực kỳ đều có thể gọi là tông sư.

Vị này Thanh Dương, là y sư nhị tinh. Rõ ràng nếu so với Nguyên Ngữ đại sư lợi hại hơn rất nhiều.

- Không sao! Khiếu Thiên thú ở đâu? Dẫn ta qua xem!

Nhìn Phong đường chủ gật đầu một cái, Thanh Dương tông sư không nói thừa, đưa bàn tay ngăn lại.

- Được, mời đi bên này!

Phong đường chủ đi trước dẫn đường.

Thời gian không lâu, mọi người đi tới một biệt viện, lập tức liền nhìn thấy trên thạch đài rộng, một con man thú cực lớn nằm thẳng ở phía trên, hai mắt nhắm nghiền, không biết sống hay chết.

Con man thú này và Thanh Ưng thú có chút tương tự, chỉ có điều kích thước càng lớn hơn. Thân thể dài chừng hơn mười thước. Từ phía xa nhìn lại, khiến cho người ta một loại cảm giác như hòn núi nhỏ.

- Bất tỉnh?

Liếc mắt thoáng nhìn, Trương Huyền đã biết đầu con man thú này đã rơi vào hôn mê.

Thảo nào đám người Phong đường chủ vội vã như thế. Nghe được Thanh Dương tông sư đi tới, ngay cả tâm tư nói thêm một câu cũng không có. Xem ra con Khiếu Thiên thú này, quả nhiên bệnh rất nặng.

- Thanh Dương tông sư, ba ngày trước Khiếu Thiên thú đột nhiên phát bệnh. Lúc đầu không nghiêm trọng lắm, chỉ là không muốn ăn, ta cũng không để ý. Sáng sớm hôm nay lại đột nhiên hôn mê. Mấy người chúng ta đã dùng qua các loại thủ đoạn, lại không có bất kỳ biện pháp nào...