Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 416: Sư thúc (2)




Chỉ có như vậy, mới có khả năng hù dọa được đối phương, khiến cho hắn ném chuột sợ vỡ bình.

Ai biết người này căn bản không rút lui, trực tiếp động thủ, khiến cho hắn trái lại rơi vào bị động.

- Khuyết điểm!

Biết cho dù muốn chạy trốn, cũng chỉ có thể tránh thoát một hai chiêu. Thể lực tiêu hao hết, cũng không có cách nào chạy thoát thân từ trong tay cường giả Chí Tôn cảnh. Hắn vội vàng khai thông với Thiên Đạo Đồ Thư Quán.

Một quyển sách xuất hiện ở trước mắt hắn.

Nhìn thấy được nội dung, tâm tình khẩn trương của Trương Huyền ổn định lại. Ban đầu, bóng người muốn thi triển thân pháp thiên đạo chạy trốn, cũng ngừng lại. Trong nháy mắt hắn vững như núi thái sơn, giọng điệu lạnh lùng lập tức vang lên.

- Cổ Mục, ngươi dám động thủ với ta, là muốn cả nhà bị diệt sạch sao?

Vù!

- Ngươi...

Vừa nghe nói như thế, đặc sứ vốn không hề bận tâm, thần sắc sửng sốt, lực lượng đang vọt tới trước, lại cứng rắn ngừng lại:

- Ngươi là ai? Làm sao lại biết tên của ta?

Hắn nhận được mệnh lệnh của tổng bộ, một đường từ phía xa chạy tới, chưa bao giờ nói ra tên.

Trước khi nhận được mệnh lệnh, hắn vẫn bế quan tu luyện. Ngoại trừ người qua sát hạch hắn, cùng với vài bằng hữu, cơ bản hắn không nhận ra được ai. Dựa theo đạo lý, loại địa phương thâm sơn cùng cốc này càng không thể nào có người biết. Người trước mắt này lại mở miệng nói ra tên của hắn. Hắn không nhịn được trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đương nhiên, tuy rằng dừng lại, lực lượng lại có thể khống chế. Đối phương chỉ cần nói bậy, tuyệt đối lực lượng sẽ điên cuồng phun ra, giết chết hắn.

Thấy hắn dừng lại, Trương Huyền biết mình thành công, thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người có tâm lý hiếu kỳ. Cho dù tức giận nữa, nghe được người xa lạ đột nhiên gọi ra tên của mình, cũng sẽ nghi ngờ. Chỉ cần nghi ngờ, thông qua tin tức ghi chép trong Đồ Thư Quán, hắn lại có biện pháp, nói cho đối phương không dám động thủ.

Chắp hai tay ở sau lưng, trên mặt Trương Huyền không chút dao động sợ hãi, dáng người cao ngất giống như thanh thương. Hình như áp lực và lửa giận của đối phương, không tạo thành bất kỳ sợ hãi đối với hắn.

- Hiên Viên Phong Hào vương quốc phân bộ, vị độc sư tam tinh sát hạch thành công thứ mười bốn, từ khi đạt được tam tinh, đến tam tinh đỉnh phong, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi năm năm, được khen là thiên tài siêu cấp hiếm có trong toàn bộ phân bộ!

- Trời sinh có hứng thú đối với độc. Mười bốn tuổi sát hạch độc sư học đồ thành công, điều chế Huyên Nhiệt Tán, giết cả nhà kẻ thù ba trăm mười bốn người bằng thuốc độc. Mười bảy tuổi trở thành độc sư chính thức, nghiên cứu chế tạo Phá Hồn Phấn, thành công độc chết một vị cường giả Tông Sư cảnh sơ kỳ. Hai mươi sáu tuổi, sát hạch độc sư nhị tinh thành công, kết hợp với Nhuyễn Cốt Hương, độc chết một con man thú Tông Sư đỉnh phong...

- Thời điểm ba mươi lăm tuổi, bái nhập Bách Biến độc sư môn hạ Lăng Hoành. Năm nay vừa vặn bốn mươi bốn tuổi, sử dụng độc mạnh mẽ. Hiên Viên phân bộ, gần như không người nào có thể vượt qua ngươi... Lần này tổng bộ ra lệnh cho ngươi qua đây, phong làm đặc sứ, thật ra chính là muốn rèn luyện một chút, để tiếp nhận điện chủ phân bộ tiếp theo!

- Những điều này...

Trương Huyền dừng lại một chút, khẽ cười, nhìn đặc sứ trước mắt:

- Không biết ta nói có thể chính xác hay không?

- Ngươi... Rốt cuộc là ai?

Đặc sứ Cổ Mục hai mắt nheo lại.

Việc này, trừ khi là người thân cận nhất, gần như không người nào biết. Nhất là tổng bộ ra lệnh, đối phương mở miệng nói ra, đối với hắn rõ như lòng bàn tay...

Rốt cuộc là ai?

Trong số những người hắn quen biết, không có một người nào có bộ dạng này.

Nói cách khác, người trước mắt này, căn bản cũng không quen, làm sao có thể nói cặn kẽ chuyện của hắn như vậy?

Không để ý tới câu hỏi của đối phương, Trương Huyền khẽ cười, tiếp tục nói:

- Ngươi một lòng muốn trùng kích độc sư tứ tinh, thậm chí không tiếc lấy thân thử độc. Người khác đều nghĩ rằng ngươi nhiệt tình yêu thương đối với độc sư, nguyện ý dâng ra sinh mạng, bội phục không thôi. Trên thực tế ngươi lại dự định báo thù giúp thê tử đã chết!

- Bởi vì kẻ thù của ngươi, là... một vị độc sư tứ tinh, thủ đoạn sử dụng độc cao hơn ngươi. Không đạt được loại cấp bậc như vậy, ngươi lại không thể giết chết hắn!

- Ngươi, ngươi...

Sắc mặt Cổ Mục trắng nhợt, đồng tử co lại, thần sắc toàn thân giống như gặp quỷ.

Đối phương nói không sai.

Cho tới nay, hắn liều mạng tu luyện, liều mạng nghiên cứu độc dược mới, thậm chí không tiếc lấy thân thử độc, mục đích chính là để báo thù!

Chỉ có điều, chuyện này là bí mật hắn che giấu ở trong lòng, căn bản chưa từng nói qua, cũng không dám nói ra.

Dù sao, mỗi một vị độc sư đều là tài nguyên quan trọng của Độc Điện. Nếu như biết rằng hắn dự định độc chết một vị độc sư tứ tinh, nhất định sẽ có người khuyên can.

Cho nên, chuyện này vẫn là bí mật của hắn, không người nào biết. Người xa lạ trước mắt cái này lại mở miệng nói ra. Bảo hắn làm sao không kinh ngạc, hoảng sợ được?

- Tu vi của ngươi bây giờ là Chí Tôn đỉnh phong. Muốn trở thành độc sư tứ tinh, lại phải trùng kích cảnh giới cao hơn. Vì đạt được điều này, mỗi ngày ngươi nhai Thanh Xà Thảo, thoa lên thần môn huyệt, muốn tăng tiềm lực. Sử dụng Thực Cốt Phấn bôi loạn ở thần hồn huyệt, muốn tăng mức độ tâm cảnh. Kịch độc kích thích, tuy rằng lực lượng, tâm cảnh đều tăng, đáng tiếc, lại tiêu hao sinh mạng hầu như không còn. Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi đã dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết!

Đi dạo một vòng qua đối phương, Trương Huyền thở dài một tiếng.

Đối phương công kích đối với hắn, thi triển võ kỹ, cũng hình thành sách. Trong sách ghi chép chỗ thiếu hụt trên người đối phương, quả thực giống như cái sàng, khắp nơi đều có, chừng hơn một trăm chỗ!

Đường đường độc sư tam tinh đỉnh phong, người ngoài thoạt nhìn phong cảnh vô hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành điện chủ mới. Trên thực tế thân thể lại đạt tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

Dựa theo loại tình huống này, có khả năng ngay cả ba năm cũng không sống nổi.

Bịch bịch bịch bịch!

Lui về phía sau mấy bước, sắc mặt Cổ Mục trắng bệch.

Đối phương nói không có bất kỳ sai lầm nào. Hiện tại hắn chính là dùng tính mạng để nâng cao thực lực. Bởi vì không làm như vậy, cho dù hắn chết, cũng không đạt được độc sư tứ tinh. Không có loại cấp bậc như vậy, làm thế nào báo thù?

Không báo được thù, cho dù sau đó chết, cũng không có cách nào ăn nói với thê tử đã chết.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Xiết chặt nắm đấm, hắn không nhịn được lại nhìn qua.

Có thể biết rõ ràng chuyện của hắn như vậy, đối với công kích của hắn, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, chẳng lẽ là một vị tiền bối không biết tên của Hiên Viên phân bộ?

- Ta là ai...

Trương Huyền ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm, nhìn về nơi xa:

- Ngươi đương nhiên không biết ta là ai. Bởi vì... Sư phụ của ngươi, cũng phải gọi ta một tiếng...

- Sư thúc!