Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 420: Hạt sen Xích Diễm (2)




Hắn cũng biết, loại cường giả này, sau khi biết được tin tức, tự giữ thân phận, chắc chắn sẽ không bạc đãi mình.

- Được!

Trương Huyền gật đầu.

Ban đầu, hắn đã dự định hỗ trợ trị liệu. Hiện tại thấy lại còn có đồ có thể cầm, sao hắn lại không làm.

- Vậy... Khi nào bắt đầu?

Thấy hắn đáp ứng, sắc mặt Cổ Mục vui vẻ:

- Nhưng cần phải chuẩn bị thứ gì?

- Không cần chuẩn bị, hiện tại liền bắt đầu!

Trương Huyền xua tay.

Thời gian chậm trễ càng lâu, đêm dài nhiều mộng, còn không bằng mau chóng.

- Được!

Nghe được có thể trực tiếp trị liệu, sắc mặt Cổ Mục vui mừng:

- Lại nhờ sư thúc tổ ra tay!

Nói xong hắn giơ cổ tay lên.

Bạch!

Hắn vỗ vào trên đầu, thân thể mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất.

- Ách?

Thấy hắn trực tiếp đập cho mình choáng váng, cúi đầu nhìn ma hồn tán vừa lấy ra cầm trong tay, Trương Huyền bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lại thu hồi vào trong chiếc nhẫn trữ vật.

- Còn muốn cho ngươi sử dụng cái này. Không nghĩ tới ngươi so với đại dược vương còn lỗ mãng hơn...

Ma hồn tán có thể khiến cho người ta hôn mê. Đối với “y thuật đặc biệt” của hắn mà nói, có tác dụng rất lớn. Trước khi xuất phát, hắn đã đặc biệt đòi không ít.

Dù sao thứ này không đáng bao nhiêu tiền, đại dược vương cũng vui vẻ đưa tới lễ vật, không dưới hai mươi túi.

Vốn tưởng rằng lần này có thể thử xem hiệu quả, không nghĩ tới mới lấy đồ ra, người này lại tự đập mình bất tỉnh.

Quá nhanh đi!

Chỉ có điều, như vậy cũng tốt. Dù sao đều là hôn mê, tiết kiệm thêm một lần.

Hắn bước lên trước, đi tới trước mặt Cổ Mục đang hôn mê, bàn tay lật một cái. Mấy cây ngân châm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Trước đó Đồ Thư Quán lại sinh ra sách liên quan tới đối phương kỹ còn tỉ mỉ miêu tả. Lúc này hắn cũng không cần lại chẩn đoán bệnh.

Búng ngón tay một cái, ngân châm bay đi. Bàn tay tung bay, toàn thân thoải mái linh động, giống như hồ điệp.

Thân thể Cổ Mục không giống với đại dược vương trước đó.

Người sau là bị khế ước cổ tổn thương căn cơ, lúc này mới xuất hiện suy nhược. Vị trước mắt này là bởi vì lợi dùng độc dược kích thích huyệt vị, đi tới nâng cao thực lực. Khí độc tiến vào thân thể, phá hủy lực sinh mạng trong cơ thể.

Người trước cần chân khí thiên đạo săn sóc ân cần. Người sau chỉ cần tìm được nơi kịch độc tập trung, lợi dụng chân khí thiên đạo ép ra bên ngoài cơ thể, là có thể hoàn toàn giải quyết.

Lại cẩn thận nói tiếp, so với trị liệu cho đại dược vương, còn muốn dễ dàng hơn nhiều.

Tăng tăng tăng tăng!

Ngân châm phối hợp với chân khí thiên đạo, đâm vào chỗ khí độc tập trung lại. Rất nhanh trên người Cổ Mục lại phát ra tiếng nước chảy. Ngón tay, ngón chân hắn chảy ra nước đen.

- Đây là... khí độc ẩn nấp ở bên trong thân thể?

- Lại ép ra như vậy?

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đám người Liêu Huân đồng thời mở to hai mắt nhìn. Mỗi một người cảm thấy khó có thể tin được.

Suốt ngày tiếp xúc với kịch độc, bọn họ biết trừ độc khó khăn.

Một ít khí độc tiến vào trong cơ thể, cho dù lợi dụng vô số thuốc, tốn thời gian cả đời, cũng không có cách nào hóa giải.

Cũng chính vì vậy, độc sư tuy rằng nghe đáng sợ, tuổi thọ lại giống nhau, đều không dài. Năm mươi, sáu mươi chính là một cửa ải.

Đám người bọn họ, bề ngoài không có bệnh trạng, quá lớn trên thực tế trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít cũng có vấn đề như vậy. Suốt ngày tiếp xúc với độc, đều có tổn thương rất lớn.

Bọn họ vốn tưởng rằng đã không có cách nào trị liệu. Không nghĩ tới vị tiền bối trước mắt này, lại có thể dễ dàng giải quyết.

Ngay cả độc lợi hại như vậy trong cơ thể đặc sứ cũng có thể ép ra, bọn họ có phải cũng có thể làm được dễ dàng hay không?

Mọi người lại nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt mỗi một người đều nóng như lửa.

Không để ý tới vẻ mặt của mọi người, Trương Huyền tập trung tinh thần, từng ngân châm cắm chính xác ở nơi khí độc ẩn nấp sâu nhất trong cơ thể Cổ Mục. Một lát sau, bàn tay hắn rung lên, thu hồi tất cả ngân châm lại.

Hắn vung tay lên.

Cổ Mục chậm rãi tỉnh dậy.

- Cái này...

Mở mắt, Cổ Mục lập tức cảm nhận được tình hình trên người.

Trước đó, khí độc ở khắp nơi trong cơ thể, toàn thân giống như là gánh một gông xiềng cực lớn, bất kể hành động, hay cử chỉ đều có chút khó khăn. Mà bây giờ, hắm có thể cảm nhận được rõ ràng gông xiềng bị tháo bỏ, toàn thân thoải mái.

Cho dù không sử dụng chân khí thử, hắm cũng biết, bóng ma trước đó khiến cho hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, đã được đối phương giải quyết.

- Đa tạ sư thúc tổ ra tay cứu giúp!

Hắn lại quỳ rạp xuống đất, lần này đầy thành khẩn, bội phục phát ra từ trong lòng, không giống vừa rồi, chỉ là kiêng kỵ thực lực của đối phương.

Trương Huyền khoát tay áo:

- Tình huống trong cơ thể ngươi, còn muốn nghiêm trọng hơn so với những gì ta thấy. Có khả năng cần phải liên tục trị liệu ba lần nữa mới có thể hoàn toàn giải quyết. Cho nên, ngươi cũng không cần cảm kích. Chờ hoàn toàn trị xong lại nói cũng không muộn!

Hạt sen Xích Diễm còn chưa nhìn thấy. Ở chỗ này cũng không phải tuyệt đối an toàn. Hắn tất nhiên cũng phải chừa lại chút chuẩn bị ở phía sau, không có khả năng thoáng một cái chữa trị tốt cho đối phương.