Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 492: Bạch Thiềm cung kính (2)




Mọi người không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

...

- Thành tích khá như vậy, sát hạch danh sư nhị tinh, tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhanh đi chuẩn bị cho ta một phần hậu lễ. Chờ vị Trương sư này vừa xuất hiện, lại đưa qua cho ta...

Một tòa phủ đệ rộng rãi trong vương thành, một người trung niên cũng biết được tin tức, vỗ bàn một cái, đưa ra quyết định:

- Không, ta muốn đích thân đưa qua!

- Vâng!

Hộ vệ trước mắt gật đầu.

- Đúng rồi, tìm được thiếu gia không?

Phân phó xong, người trung niên nhìn qua.

- Hồi bẩm lão gia, tìm được thiếu gia, bị người treo ở trên cây ngoài thành, người trần truồng, nhận hết sỉ nhục...

Hộ vệ có chút do dự, ôm quyền bẩm báo.

- Cái gì? Dám cởi y phục con trai ta xuống, treo ở trên cây? Rốt cuộc là ai? Đâm đầu vào chỗ chết...

Sắc mặt tái xanh, toàn thân người trung niên giống như sắp thiêu đốt.

Đường đường là một trong ba gia tộc lớn tại vương thành, con trai trưởng của gia chủ bị người ta làm như vậy, quả thực chẳng khác nào không để ý tới uy nghiêm của Quý gia bọn họ, ngang nhiên khiêu khích.

- Thiếu gia chưa nói... Thuộc hạ không biết!

Thấy gia chủ nổi giận, hộ vệ bị dọa cho giật mình, liền vội vàng khom người.

- Dẫn hắn đến đây cho ta!

Người trung niên vẫy bàn tay một cái.

- Vâng!

Hộ vệ xoay người đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, một người thanh niên gương mặt sưng đỏ đi đến.

Nếu như Trương Huyền ở này, khẳng định có thể nhận ra, chính là Quý Mặc công tử, thi họa sư nhất tinh cùng hắn so tài thi họa.

Lúc này dáng vẻ Quý Mặc đâu còn có nửa điểm phong lưu phóng khoáng. Toàn thân sưng đỏ, giống như đầu heo, khoác một bộ y phục, nói là xin cơm từ đâu vừa trở về, tuyệt đối cũng có người tin tưởng.

- Phụ thân, ngươi nhất định phải báo thù cho ta...

Vừa vào cửa, Quý Mặc công tử nhất thời lệ rơi đầy mặt, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng khóc.

- Yên tâm đi, dám khiêu khích uy nghiêm Quý gia ta, khiến cho con ta phải chịu nhục, ta không quan tâm hắn là ai, cho dù là lão thiên gia, cũng phải đâm phá một mảnh!

Nhìn thấy được tình cảnh bi thảm của con trai, người trung niên rít gào một tiếng, khí tức trên người điên cuồng phát ra, giống như nước sông, cuồn cuộn không ngừng không thôi.

- Cảm ơn phụ thân làm chủ thay ta!

Nghe được lời của phụ thân, viền mắt Quý Mặc công tử đỏ lên.

- Nói xem, là ai đánh con thành như vậy? Ta hiện tại lại dẫn người tới, chẻ hắn thành người gỗ, báo thù cho con!

Bàn tay vẫy một cái, người trung niên lộ ra uy nghiêm và khí chất của gia chủ của ba gia tộc lớn.

- Là mấy thuộc hạ của ta. À, không, chủ mưu không phải là bọn họ, là một vừa sát hạch thành công thi họa sư, là hắn không biết sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho thuộc hạ của ta phản bội, treo ta ở trên cây, mất mặt xấu hổ, ta muốn hắn chết...

Vẻ mặt Quý Mặc công tử điên cuồng.

- Thi họa sư? Hừ, một chức nghiệp hạ cửu lưu, cũng dám tìm Quý gia chúng ta gây phiền phức. Ta lập tức qua tìm hội trưởng bọn họ, để cho hắn giao người này ra!

Hai mắt người trung niên như điện, lộ ra khí phách hùng hồn:

- Quý gia chúng ta khiêm tốn nhiều năm như vậy, cũng nên vùng lên, để cho tất cả mọi người nhìn thấy nội tình!

- Không sai...

Nghe được lời của phụ thân, Quý Mặc công tử chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn tới mức cũng đỏ mắt.

Quý gia bao nhiêu năm không ra tay, không ít người đã quên sự tồn tại của bọn họ.

Hiện tại chắc hẳn phải khiến cho bọn họ biết, Thiên Vũ vương thành, Quý gia vẫn là đầu lĩnh vô thượng. Cho dù nghiệp đoàn thi họa sư lợi hại, cũng không quá một trong những chức nghiệp hạ cửu lưu, còn có thể làm gì được bọn họ?

- Đúng rồi, người hại con tên gọi là gì?

Người trung niên nhìn qua.

- Hồi bẩm phụ thân, người này gọi là Trương Huyền, vừa sát hạch thi họa sư thành công, còn tự xưng thiên tài gì đó!

Mắt Quý Mặc công tử ửng đỏ:

- Chờ bắt hắn qua, ta phải cố gắng chà đạp, khiến cho hắn muốn sống không được...

Đang rít gào dữ tợn, đột nhiên hắn thấy gian phòng yên tĩnh trở lại, không có một âm thanh. Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phụ thân vừa rồi còn hăng hái, hiện tại đang trừng mắt nhìn qua.

- Phụ thân, thế nào...

Hắn vô cùng nghi ngờ.

Hắn còn chưa nói dứt lời, liền thấy một bàn chân cực lớn bay tới. Người trung niên rít gào một tiếng.

- Em gái ngươi, ngươi là một kẻ phá sản, thế nào không chết ở bên ngoài đi...

Ầm!

Quý Mặc công tử còn không có kịp phản ứng, lập tức bị đạp bay ra ngoài.

- Người đâu, trói tên nghiệt súc này lại cho ta, chờ đưa tới chỗ Trương sư xin lỗi!

Môi của người trung niên run rẩy.

- Xin lỗi?

Khóe miệng Quý Mặc công tử co giật, trước mắt biến thành màu đen, không nhịn được khóc lớn.

Vừa rồi không phải đã nói sẽ báo thù cho ta sao? Không phải nói cần lộ rõ uy nghiêm của Quý gia sao?

Một cước đá bay ta ra, xin lỗi cái quỷ gì?

Ai có thể nói cho ta biết... Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

...

Trải qua nửa ngày thêm một đêm chạy nhanh, cuối cùng Trương Huyền đã thu hết tất cả sách trong tàng thư khố nhất tinh của Danh Sư Đường vào Đồ Thư Quán.

Lúc này, trên mặt hắn cũng đầy vẻ mệt mỏi rã rời.

Vận dụng tinh thần cường độ cao, cho dù mức độ tâm cảnh đạt tới 10.1, hắn vẫn có chút không kiên trì nổi.

Hắn ngồi ở tại chỗ khôi phục nửa canh giờ, lúc này mới hoàn toàn giảm bớt.

Hắn quan sát bên trong tinh thần, nhìn lướt qua ở bên trong Đồ Thư Quán, không nhịn được nhướng mày.

- Tự nhiên không có giới thiệu liên quan tới Khổng sư, không có bí tịch tu luyện Tông Sư cảnh...

Tới tàng thư khố đọc sách, chính là muốn tìm kiếm sự tích liên quan tới Thiên Nhân Khổng sư, thuận tiện tìm được bí tịch tu luyện Tông Sư cảnh. Kết quả... Hai thứ này, một cái cũng không có.

- Chắc là danh sư nhất tinh, còn không có tư cách tiếp xúc tới loại nhân vật cấp bậc giống như Khổng sư. Về phần công pháp, nhất tinh cơ bản đều đang ở Thông Huyền cảnh, nửa bước Tông Sư. Cho dù có công pháp Tông Sư cảnh, cũng vô dụng...

Suy nghĩ một hồi, Trương Huyền lắc đầu.

Xem ra hắn vẫn suy nghĩ nhiều.

Danh sư nhất tinh, làm như danh sư nghề nghiệp này tầng dưới cùng, là không tư cách tiếp xúc rất nhiều bí mật, nhất là Thiên Nhân Khổng sư, được xưng muôn đời sư, danh sư đứng đầu, người như thế sự tích, làm sao có thể tùy tiện đặt ở nơi này, khiến người ta đơn giản lật xem?

Mặc dù có, chỉ sợ cũng là nghe nhiều nên thuộc chuyện, không có khả năng ghi lại thai độc tiên thiên.

- Thôi đi. Mặc dù không có bí tịch công pháp Tông Sư cảnh, Thông Huyền cảnh, nửa bước Tông Sư cảnh, công pháp thật ra có không ít, có thể sửa sang một chút, cho đám người Triệu Nhã tu luyện...

Công pháp Tông Sư cảnh không có, còn lại thật ra có không ít. Mỗi một cấp bậc đều chứa chí ít mấy nghìn quyển bí tịch khác nhau. Chỉ cần cho ra thời gian nhất định để cho hắn chỉnh lý, tất nhiên có thể một lần nữa làm ra một bộ pháp quyết thích hợp cho đám người Triệu Nhã tu luyện.

Nhìn xong công pháp, hắn đưa mắt tập trung ở trong loại sách của danh sư.

Nhìn một hồi, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ.

Thảo nào danh sư có thể trở thành đứng đầu trong rất nhiều chức nghiệp, quả thật không tầm thường.

Liếc mắt nhìn ra chỗ thiếu hụt, nhược điểm công pháp của người khác, không phải là năng lực quan sát trời sinh, mà là ngày ngày rèn luyện và cảm ngộ.

Căn cứ ghi chép trên sách, phương pháp quyết định người khác tu luyện công pháp các loại có vấn đề hay không, lại đều biết hơn mười vạn loại. giống như y sư xem bệnh, phải nắm giữ những điều này, mới có khả năng phát hiện ra chuyện những người khác không thể phát giác, do đó giải quyết vấn đề, nhận được sự tôn trọng của người khác.

- Mười ngày này vừa vặn cũng học tập cho tốt một chút...

Ngụy trang danh sư, hắn dễ dàng chỉ điểm cho người khác, là vì hắn dựa vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán. Đối với kỹ năng thật sự của danh sư, hắn biết cũng không nhiều. Vừa vặn mười ngày sát hạch này, hắn có thể nhân cơ hội học thêm một ít, bổ sung một chút tri thức, khiến cho vị danh sư nhị tinh hắn cũng có thể tương xứng một chút.

Quét xong sách liên quan tới danh sư, hắn lại quét một lần những quyển khác.

Sách bên trong Danh Sư Đường tuy bao gồm nhiều loại, nhưng cũng chỉ tập trung ở trong mấy chức nghiệp thường gặp. Chức nghiệp giống như độc sư vậy, lại không có miêu tả quá nhiều.

Xem ra Danh Sư Đường cũng không phải vạn năng. Danh sư mặc dù có tâm cảnh Minh Lý cảnh, đọc sách, ghi nhớ đều nhanh hơn so với người tu luyện bình thường, cũng không có khả năng một mình học hết tất cả chức nghiệp trong thiên hạ.

- Những chức nghiệp khác không nhiều lắm, nhưng ở đây sách liên quan tới luyện khí sư cũng không ít!

Mắt hắn dừng lại ở trên một đống sách.

Quyển sách liên quan tới luyện khí, nhiều vô số chừng hơn mấy vạn quyển.

Đối với luyện khí, hắn có thể nói một chữ cũng không biết.

Nghiệp đoàn luyện khí sư của Thiên Huyền vương quốc hắn không đi qua, tất nhiên cũng lại chưa có xem qua sách có liên quan.

- Binh khí chia ra làm năm loại thần, thánh, linh, quỷ, phàm. Trong mỗi một cấp bậc lại có bốn đẳng cấp hạ, trung, thượng, đỉnh phong...

Hắn tiện tay mở ra một quyển, phía trên miêu tả kỹ càng tỉ mỉ.

- Thông thường võ giả cửu trọng sử dụng binh khí ở giữa phàm cấp và quỷ cấp. Binh khí linh cấp, chỉ có luyện khí sư ngoài tứ tinh mới có khả năng rèn ra...

Hắn nhẹ nhàng lật xem, rất nhanh đã xem xong.

- Không nghĩ tới binh khí còn phân chia ra nhiều cấp như vậy...

Lúc trước nhìn thấy được khôi lỗi Danh Sư Đường hết sức lợi hại, trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ. Bây giờ hắn mới biết, thứ này thuộc về linh binh.

Cái gọi là linh binh, chính là trong binh khí có linh tính.

Ví dụ như, trường kiếm nắm giữ kiếm linh, có thể trở thành linh binh.

Loại binh khí này càng cường đại hơn, vượt xa quỷ binh, phàm binh.

Chỉ có điều, nó quá mức trân quý. Toàn bộ Thiên Vũ vương quốc cũng không nhất định có thể có vài món.

- Thật ra không riêng gì binh khí chia ra làm bốn loại. Ngay cả công pháp, bí tịch cũng có phân chia đẳng cấp!

Nhìn xong binh khí, hắn nhớ tới công pháp và bí tịch mình vừa mới nhìn thấy.

Mấy thứ này cũng chia ra làm năm cấp: thần, thánh, linh, quỷ, phàm. Giữa mỗi một cấp bậc cũng có bốn đẳng cấp hạ, trung, thượng, đỉnh phong.

Như tất cả học sinh Hồng Thiên học viện lúc trước tu luyện Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, chẳng qua là công pháp phàm cấp thượng phẩm mà thôi.

Vương thất Thiên Huyền tu luyện công pháp bí tịch, cũng không quá phàm cấp đỉnh phong.

Loại công pháp này, cấp bậc thấp, tu luyện chậm, ngưng tụ ra tới chân khí mức độ tinh thuần cũng còn kém, được cho là cấp thấp nhất.

Bởi vì Thiên Huyền vương quốc không công pháp cấp bậc cao hơn, cho nên những phân chia đẳng cấp cũng không tỉ mỉ. Ở Danh Sư Đường, nhìn thấy được sách ghi chép, hắn mới tính là hiểu được.

- Không biết công pháp thiên đạo là... cấp bậc gì!

Hắn biết trước đây, những công pháp mình xem qua đẳng cấp đều rất thấp, trong đầu hắn lóe lên, nhớ tới công pháp thiên đạo hắn tu luyện.

Bộ công pháp này là Thiên Đạo Đồ Thư Quán mượn vô số quyển công pháp ngưng tụ thành, tổng kết tất cả phương pháp tu luyện chính xác trong đó. Bất kể tốc độ tu luyện hay hiệu quả, đều vượt xa công pháp bình thường.

Tuy rằng không biết cấp bậc, nhưng sợ rằng không thua thánh cấp, thậm chí cao hơn cấp bậc thần cấp!

Bởi vì, cũng chỉ có công pháp lợi hại như vậy, mới có thể làm cho chân khí thiên đạo của hắn vô cùng tinh thuần. Bất kỳ kinh mạch nào bế tắc, cũng có thể dễ dàng khơi thông.

- Được rồi, sách cũng thu vào Đồ Thư Quán, có thể từ từ xem. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, nên đi tới Thiên Vũ học viện!

Xuyên qua cửa sổ liếc mắt thoáng nhìn ra bên ngoài, một đêm trôi qua, mặt trời đã sớm dâng lên. Trương Huyền duỗi người, đi nhanh ra ngoài.

Quyển sách nhiều như vậy, có thể từ từ xem, hiện tại quan trọng nhất chính là hoàn thành danh sư nhị tinh người cuối cùng sát hạch.

- Trương sư, thông báo tuyển dụng của Thiên Vũ vương quốc sẽ lập tức bắt đầu. Chúng ta vẫn nhanh lên một chút!

Mới vừa đi ra tàng thư khố, Mạc Hoằng Nhất lại tiến lên đón.

Lúc này, Mạc Hoằng Nhất đã hoàn toàn biến thành một người khác. Dáng vẻ hai mươi sáu, bảy tuổi, gương mặt xám xanh, so với đáng vẻ anh tuấn, bộ dáng lãnh khốc trước đó, hoàn toàn không giống nhau.

- Được!

Biết được ngày hôm nay Thiên Vũ vương quốc vừa vặn thông báo tuyển dụng, bỏ lỡ cơ hội này, còn muốn trà trộn vào trong sẽ lại khó khăn hơn, lúc này Trương Huyền gật đầu, đi theo sau lưng hắn, từ cửa sau của Danh Sư Đường đi ra. Theo con đường đi về phía trước gần nửa canh giờ, bọn họ liền thấy một sân trường cực lớn xuất hiện ở trước mắt.

Xây dựng dựa vào núi, nước sông uốn quanh, rộng rãi, khí thế! Vô số học sinh ra ra vào vào. Tiếng đọc sách lang lảnh, khiến người ta một loại cảm giác yên tĩnh đến kỳ lạ.

So sánh với ngôi trường này, Hồng Thiên học viện trước đó giống như trường học ở nông thôn, không đáng để nhắc tới.

Đi tới trước cửa lớn rộng rãi, hai người ngừng lại.

Thiên Vũ học viện, đến rồi!