Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 608: Chuột tìm dấu vết (2)




Còn một lời giải thích?

Chẳng lẽ, bọn họ không e ngại nữa, muốn xé rách da mặt?

- Thuộc hạ không biết. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài cửa cung, muốn lập tức xông vào...

Thái giám vội hỏi.

- Đi qua xem thử!

Hừ một tiếng, Mạc Thiên Tuyết và Mạc Vũ nhấc chân đi ra ngoài.

Rất nhanh hai người đi tới bên ngoài cửa cung, quả nhiên thấy không ít người Lâm gia đứng ở bên ngoài. Trong ánh mắt mỗi một người mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo.

- Thiên Tuyết bệ hạ, ta khuyên ngươi nhanh chóng giao người ra đây, mọi người không cần xé rách da mặt. Bằng không, chuyện ngày hôm nay, ta sợ ngươi cũng đừng mong chết già!

Một lão nhân nhìn thấy đám người Mạc Thiên Tuyết đi ra, bước lên trước, sắc mặt trầm thấp.

- Giao người? Ngươi nói vậy là có ý gì?

Mạc Thiên Tuyết không hiểu ra sao.

- Không cần giả vờ. Ngươi phái người ám sát Lâm Lang thiếu gia chúng ta, dẫn đến bản thân hắn hiện tại vẫn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, lẽ nào muốn không thừa nhận?

Tam trưởng lão Lâm gia híp mắt lại.

- Ám sát Lâm Lang thiếu gia?

Mạc Thiên Tuyết càng nghe càng không hiểu:

- Chuyện này có phải có gì hiểu nhầm hay không?

Hắn tuy rằng rất muốn tiêu diệt hết Lâm gia, nhưng cũng biết hậu quả, vẫn cố gắng kìm chế. Chẳng lẽ Lâm Lang thiếu gia đã xảy ra chuyện?

- Hiểu nhầm? Hung thủ đã chạy trốn tới vương cung, ở bên trong tường cung nơi này, ngươi nói hiểu nhầm?

Tam trưởng lão Lâm gia lạnh lùng cười.

Mạc Thiên Tuyết căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đang muốn tiếp tục hỏi thăm, lại có một người áo xám lặng lẽ đi tới phía sau, nói vài câu.

Thành viên của Ám Ảnh vệ.

Phỉ Thúy các gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn thể Lâm gia xuất động, Ám Ảnh vệ rất nhanh nhận được tin tức.

Nghe xong lời của đối phương, Mạc Thiên Tuyết lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt phiền muộn.

Hắn căn bản không phái người. Hơn nữa cho dù phái người, cũng phải làm đến một đòn tất sát. Làm cho một nửa chết nửa sống... Đây không phải là chờ đối phương tới trả thù sao?

- Lâm Huy trưởng lão, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, Lâm Lang công tử bị thương, tuyệt điíu không phải do vương thất chúng ta gây nên...

Mạc Thiên Tuyết nói.

- Không phải?

Tam trưởng lão Lâm Huy lạnh lùng cười:

- Muốn nói không phải cũng được, làm phiền ngươi bảo những hộ vệ này tránh ra, để cho chúng ta lục soát kiểm tra một chút. Chỉ cần bắt được hung thủ, tự nhiên sẽ điều tra ra manh mối!

Sắc mặt khó coi, toàn thân Mạc Thiên Tuyết căng thẳng.

Vương cung không chỉ là căn cơ của vương thất, còn đại biểu cho tôn nghiêm của một vương quốc. Nếu thật sự để cho bọn họ lục soát, sau này Thiên Vũ vương thất còn mặt mũi nào ra hiệu lệnh cho thiên hạ?

- Các ngươi nói hung thủ chạy trốn tới vương cung, bỏ chạy đến vương cung, có chứng cứ gì?

Mạc Vũ không nhịn được quát mắng.

- Tại hạ ra mắt Mạc sư!

Liếc mắt nhìn Mạc Vũ, Lâm Huy khẽ cười:

- Dám nói như vậy, đương nhiên phải có căn cứ!

Hắn ngoắc tay.

Lập tức có người đi lên phía trước, cầm một lồng sắt.

Trong lồng sắt là một con chuột tuyết trắng nằm ở bên trong, nhếch mũi lên, không ngừng ngửi loạn.

- Đây là...?

Mạc Thiên Tuyết chấn động.

Chuột tìm dấu vết, một loại man thú đặc biệt, nắm giữ mũi siêu cường. Bất kỳ vật gì chỉ cần bị ngửi một chút, cho dù cách xa ngàn vạn dặm, cũng có thể truy tìm được.

Thứ này, so với linh thạch còn muốn hiếm có hơn. Cho dù Hiên Viên vương quốc phong hào cũng không thấy nhiều. Không nghĩ tới Lâm gia lại có một con, còn mang theo qua.

Nếu quả thật là thứ này, chỉ cần thích khách kia lưu lại mùi, trốn có xa mấy, đổi y phục nhiều hơn nữa, cũng không có cách nào chạy trốn.

- Không sai. Xem ra Thiên Tuyết bệ hạ rất biết hàng. Thích khách ẩn nấp ở vương cung, không phải ta nói, là chuột tìm dấu vết tìm tới... Thế nào, bệ hạ không tin vào phán đoán của nó sao?

Lâm Huy hừ một tiếng, nói.

- Cái này...

Mạc Thiên Tuyết trầm mặc.

Nếu như là chuột tìm dấu vết tìm tới, nói rõ hung thủ thật sự ẩn nấp ở vương cung. Chỉ là... Mình cũng không biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Nếu bệ hạ nói không phải là do bệ hạ phái người ra, chúng ta cũng chỉ vì bắt được hung thủ gây tổn thương thiếu gia, sẽ không trắng trợn tìm kiếm. Nếu như bệ hạ cố ý ngăn cản, đó chính là chột dạ...

Lâm Huy nói tiếp.

Nếu như con hùng sư đuôi vàng chết, Lâm gia nhất định sẽ mượn cơ hội lần này, nhân cơ hội ép vua thoái vị, khiến cho vương thất chiếm Thiên Vũ vương quốc nghìn năm, đi xuống khỏi vũ đài lịch sử.

Chỉ có điều, con man thú này không chỉ không chết, còn đột phá thành cường giả Chí Tôn. Cho dù có ý nghĩ này, bọn họ cũng phải do dự một chút.

Chưa có hoàn toàn chuẩn bị trước, cũng không nên hoàn toàn xé rách da mặt thì tốt hơn.

Nếu không, Chí Tôn man thú động thủ, cho dù Lâm gia có đại trận tam phẩm, chỉ sợ cũng rất khó chống lại.

- Được, vương thất chúng ta tuyệt đối không phái người đi gây phiền phức cho Lâm Lang công tử. Chỉ cần chuột tìm dấu vết tìm được hung thủ, dĩ nhiên là chân tướng rõ ràng!

Có chút do dự, Mạc Thiên Tuyết gật đầu.

Nếu đối phương có chuột tìm dấu vết, tìm người sẽ rất đơn giản, không có khả năng trắng trợn lật loạn. Chủ yếu hắn cũng muốn xem thử một chút, rốt cuộc là ai, tập kích bất ngờ Lâm Lang, lại chạy đến vương cung tiến hành giá họa đối với bọn họ.

- Bệ hạ đồng ý, chúng ta lại không khách khí!

Thấy hắn nhả ra, Lâm Huy ngoắc tay. Thuộc hạ mở ra lồng sắt, chuột tìm dấu vết lập tức nhảy ra ngoài, vươn cái mũi dài nhỏ, ngửi một cái, lập tức vọt về phía trước.

- Mọi người đuổi theo!

Thấy nó dẫn đường, Lâm Huy dẫn mọi người đi theo. Đám người Mạc Thiên Tuyết cũng theo sát phía sau.