Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 668: Tôn Cường lợi hại (2)




Ầm ầm!

Âm thanh vang lên tận mây xanh, mang theo lực lượng chân khí của cường giả Chí Tôn, chấn động tới mức toàn bộ vương thành cũng lắc lư một hồi.

- Lăn ra đây nhận lấy cái chết?

- Nguy rồi, là vị thái tử phi của Lâm gia kia tới!

- Không sai, lần này xong rồi. Nghe âm thanh uy thế, ít nhất là một cường giả Chí Tôn cảnh. Trương sư... có thể chống lại sao?

- Hắn tuy rằng không kém, nhưng so với Chí Tôn còn kém rất nhiều. Phiền phức lớn...

...

Âm thanh vang lên, vô số người bị quấy nhiễu. Sắc mặt tất cả mọi người đều nhất thời trắng bệch.

Thế lực sau lưng Lâm gia, đã sớm không phải là bí mật gì. Mấy ngày qua tuy rằng không có động tĩnh, nhưng mọi người biết, chỉ là yên tĩnh trước cơn bão táp mà thôi.

Lúc này, âm thanh không chút kiêng kỵ, man thú cực lớn bay trên không trung, không phải nói rõ, đối phương...

Tới rồi!

Tới báo thù!

- Cường giả Chí Tôn... hậu kỳ? Nếu như không đoán sai, chắc là Vệ thống lĩnh bảo vệ thái tử phủ Hiên Viên vương quốc, Lương Thanh Mệnh!

Trong vương cung, Mạc Thiên Tuyết cũng nghe được âm thanh, vội vàng đi tới tháp cao, nhìn thấy được người trung niên đứng ở trên đầu man thú, môi run lên.

Thân là vương quốc phụ thuộc, một ít phân bố thế lực ở Hiên Viên vương quốc, hắn vẫn biết rất nhiều. Có thể tản ra loại uy thế này, lộ ra loại lực lượng này, không cần suy nghĩ, nhất định là vị thống lĩnh Chí Tôn hậu kỳ kia!

- Chí Tôn hậu kỳ? Vậy... Trương sư chẳng phải nguy hiểm sao?

Thân thể Mạc Vũ thoáng lảo đảo một cái, vẻ mặt lo lắng.

Tuy rằng Trương Huyền có thể liên tiếp sáng tạo ra kỳ tích, nhưng Chí Tôn hậu kỳ và nửa bước Chí Tôn, chênh lệch không kém hơn vạn dặm. Hai bên không thể so sánh nổi.

Lâm Lung tự nhiên trực tiếp điều động người như thế qua, Trương sư chống đỡ như thế nào?

- Làm sao bây giờ? Ta... cũng không có cách nào! Hơn nữa, sợ là vương quốc chúng ta cũng kết thúc...

Thân thể Mạc Thiên Tuyết run rẩy.

Đối phương lại là Chí Tôn hậu kỳ, hắn có thể có biện pháp nào?

Cho dù có man thú trấn quốc qua, cũng không đủ để giết.

Căn bản không phải là đối thủ.

- Tiểu Vũ, cầm chiếc nhẫn này, tận dụng thời gian chạy trốn. Có con còn sống cho dù vương quốc tan biến, vẫn có hi vọng...

Cắn răng một cái, Mạc Thiên Tuyết lấy từ trên tay ra chiếc nhẫn trữ vật đưa tới.

Mạc Vũ thiên phú cao, người cũng thông minh, là hi vọng sau này của Thiên Vũ vương quốc, không thể ngã xuống ở chỗ này.

Nếu không, cho dù chết, hắn cũng thẹn với liệt tổ liệt tông.

- Phụ vương...

Thân thể Mạc Vũ run rẩy.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng nàng cũng biết, quyết định của phụ thân là chính xác.

Trước đây Lâm Lung cũng bởi vì một chút chuyện nhỏ, tiêu diệt toàn gia Cù gia. Hiện tại Lâm gia gần như huỷ diệt. Dựa theo tác phong trước sau như một của nàng, một khi giết chết Trương sư, nhất định sẽ gây bất lợi đối với vương thất Thiên Vũ bọn họ!

Toàn bộ vương thất bởi vậy bị huỷ diệt, cũng vô cùng có khả năng.

- Được, đi đi. Phụ vương không đi được... Cũng không thể đi. Nếu như bọn họ thật sự muốn động thủ, ta sẽ tồn vong cùng vương quốc!

Ánh mắt Mạc Thiên Tuyết kiên định.

Nữ nhi có thể rời khỏi, nhưng hắn không được.

Làm quốc vương nhiều năm như vậy, trên người đã in thật sâu vết tích của Thiên Vũ vương quốc, lại không có cách nào rời khỏi.

- Phụ...

Biết kết quả trốn không thoát, thân thể Mạc Vũ run rẩy, đang muốn nói cái gì. Ngay sau đó nàng liền nghe được một giọng điệu không nhịn được từ phủ đệ vang lên.

- Làm càn! Kẻ ngu ngốc ở đâu ra, tới chỗ này làm ầm ĩ? Không muốn sống sao? Muốn gặp thiếu gia, cút ra ngoài quỳ!

- A?

Mạc Vũ, Mạc Thiên Tuyết ngây người.

Lương Thanh Mệnh huyên náo đến mức lớn như vậy, gần như toàn bộ Thiên Vũ vương thành đều biết. Tất cả đều đang quan sát tình hình. Toàn bộ đều ngẩn người ra tại chỗ, thiếu chút nữa thì nôn ra máu.

Đây chính là cường giả Chí Tôn hậu kỳ từ Hiên Viên vương quốc tới. Nói chuyện như vậy...

Mọi người leo đến chỗ cao, đồng loạt nhìn về phía người nói chuyện. Còn cho rằng sẽ là nhân vật lợi hại nào. Vừa nhìn dưới, trước mắt liền tối sầm.

Chính là người béo mập bụng tròn vo của phủ đệ kia... Tôn quản gia.

Mấy ngày qua, không ít người cũng tiếp xúc qua với người này, cũng biết, thực lực của hắn mới là Bì Cốt cảnh đỉnh phong. Ngay cả Đỉnh Lực cảnh cũng chưa từng đạt được, yếu không thể yếu hơn nữa...

Kém như vậy... Không biết lá gan và khí phách ở đâu ra?

Ngươi biết người bay trên bầu trời này mạnh như thế nào sao? Lại dám nói như vậy?

Mạc Vũ, Mạc Thiên Tuyết nhìn nhau, mỗi người đều run rẩy.

Cường giả Chí Tôn hậu kỳ, đừng nói Thiên Vũ vương quốc, cho dù Hiên Viên vương quốc cũng tuyệt đối được cho là cao thủ. Một quản gia nho nhỏ, Đỉnh Lực cảnh chưa từng đạt được, lại dám lớn lối như vậy...

Ta ngất!

Vốn đã khó có thể điều tiết, cái này sợ rằng càng xong đời.

Không cần suy nghĩ, một hồi tàn sát lớn sắp bắt đầu.

- Ngươi...

Mọi người phát điên, Lương Thanh Mệnh cũng thiếu chút nữa từ trên đầu của Kim Lân thú tia chớp rơi xuống.

Thực lực của hắn, ở Hiên Viên vương quốc cũng được cho cấp nhân vật lớn, tiếng tăm lừng lẫy. Hắn vốn tưởng rằng hét lớn một tiếng, nhân vật nhỏ trong tiểu vương quốc này sẽ phải khiếp sợ đến mức run rẩy, không dám nói thừa. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới...

Người ta căn bản không quan tâm, còn bảo hắn ra ngoài quỳ xuống chờ...

Trời ạ!

Ngươi đây là tâm lớn, hay đầu óc có vấn đề?

- Ta đếm ba tiếng. Bảo Trương Huyền đi ra nhận lấy cái chết. Bằng không, ta lại tiêu diệt phủ đệ này. Tất cả mọi người chôn cùng với hắn!

Da mặt run rẩy, cố nén tức giận, sắc mặt Lương Thanh Mệnh tái xanh.