Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 673: Học sinh thân truyền (1)




Một đám người trước mắt này, không phải chính là đám người mới vừa rồi còn ở trên trời kiêu ngạo không thôi sao?

Người dáng vẻ thống lĩnh trước đó, đứng ở trên đầu man thú, bàn tay to mở ra, lực phá càn khôn, khí ép hoàn vũ, khí phách không thể lại khí phách hơn, thế nào nửa người cũng cắm vào mặt đất... giống như một cái cây non vậy?

Đặc biệt là thái tử phi kẻ cầm đầu gây họa, giống như đầu heo. Nếu không y phục đẹp đẽ quý giá, ném tới trong đám ăn mày, sợ rằng cũng không nhận ra.

Không chỉ ba người, ngay cả con man thú hung mãnh kia, thoạt nhìn cũng rơi tới thất điên bát đảo, không tìm được phương hướng.

Điều này, điều này...

Mắt Mạc Hoằng Nhất giống như chiêng đồng.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thời gian trong nháy mắt, khiến đám người trước đó vẫn kiêu ngạo không ai bì nổi, biến thành như vậy?

Trong lúc đang nghi ngờ, lại nghe được hai âm thanh rơi xuống đất.

Hắn vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy “bệnh nhân” trước đó nằm ở trên lưng man thú bị quăng ra, bay ở trên không trung thêm một hồi, lúc này mới rơi xuống đất.

Chính là Lâm Nhược Thiên, Lâm Lang.

Bọn họ vốn đã trọng thương, lại bay từ trên cao mấy trăm thước ngã xuống, xương cốt toàn thân đều vỡ nát, hơi thở thoáng cái đứt đoạn, trực tiếp đi địa phủ báo cáo.

- Phụ thân, đệ đệ...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Lung trọng thương vừa vội vừa tức, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nàng chỉ là ngất đi, nhưng Lâm Nhược Thiên đã chết không nhắm mắt.

Vốn tưởng rằng nữ nhi tới, nhất định có thể đại triển hùng phong, chém giết tất cả đám Trương Huyền kia, báo thù rửa hận. Hắn nằm mơ nữa cũng không nghĩ tới, mới đến được trên không trung của phủ đệ người ta, man thú lại rơi xuống, bị rơi nhanh muốn chết.

Ngay sau đó, còn mong chờ có thể chuyển bại thành thắng, kết quả làm người bay trên không trung... Sau đó, sẽ không có sau đó nữa.

Tới báo thù, kẻ thù còn không thấy lại chết...

Trên thế giới còn có ai buồn bực hơn so với hắn?

Sớm biết như vậy, còn không bằng đừng chờ nữ nhi, chết sớm một chút, cũng không phải chịu tội thêm mấy ngày này...

- Lâm gia, lần này xem như là chạm tới thiết bản!

- Đúng vậy, Trương sư không chỉ thiên phú cao, còn có một sư phụ tốt. Đấu cùng bọn họ, không phải muốn chết sao?

- Không hỏi thăm một chút lại xông tới. Đáng đời gặp xui xẻo...

Nhìn thấy được tình cảnh mấy người bi thảm, không những không có ai đồng tình, ngược lại còn hả lòng hả dạ.

Chuyện của Lộ Trùng, gần như tất cả mọi người đều biết. Lâm gia vốn danh tiếng không tốt, hiện tại là thế tường ngã mọi người đẩy, thành cháy lửa lan ra đồng cỏ.

- Đây là vị lão sư của Trương sư kia ra tay sao?

- Không phải. Vừa rồi có người ở Vọng Thiên Lâu nhìn thấy, là một vị danh sư, tên gì... Tiểu Tô. Rốt cuộc là ai, ta cũng không biết được rõ ràng!

- Bất kể là ai, tiện tay ném ra cường giả Chí Tôn cảnh, phần thực lực này, đáng sợ...

- Đúng vậy, sau này Trương phủ này chính là cấm địa, hậu bối ai dám xông vào, lập tức trục xuất gia tộc!

...

Bàn luận ầm ĩ.

- Tiểu Tô? Chẳng lẽ là... Tô sư ra tay?

Sắc mặt Mạc Hoằng Nhất nhất thời đỏ lên, xiết chặt nắm đấm.

Danh sư tứ tinh quả nhiên lợi hại. Xem ra quyết định của hắn đúng. Bái hai vị này làm sư, sau này nhất định có thể đột nhiên bay nhanh tiến mạnh.

Két!

Hắn đang kích động, chờ hai người Tô sư đi ra, đi vào bái sư, liền nghe được cửa lớn cách đó không xa mở ra. Hai bóng người đi ra.

- Tôn quản gia, vậy chúng ta liền cáo từ. Nhìn thấy Trương sư, cũng làm phiền nói giúp cho một tiếng, chúng ta ở liên minh vạn quốc chờ hắn!

Tô sư ôm quyền nói.

- Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà thôi!

Tôn Cường vung tay lên.

- Điều này...

Mạc Hoằng Nhất thoáng lảo đảo một cái.

Đây chính là Tô sư, Lăng sư, danh sư tứ tinh của liên minh vạn quốc. Dương sư không đưa tiễn, ngược lại cũng thôi. Trương sư thế nào cũng không đi ra?

Chỉ để cho một quản gia đưa ra. Mấu chốt nhất chính là... Người quản gia này, cũng quá tùy tiện!

Ngươi xem bộ dáng này, rõ ràng chỉ làm cho có lệ... và không kiên nhẫn được!

Không kiên nhẫn được cái quỷ à. Nếu như nói trước đó không biết thân phận của hai người Tô sư, ngược lại cũng thôi. Vừa ra tay, long trời lở đất, lại còn thái độ như vậy...

Là muốn điên hay có bệnh?

- Cũng không phải là... Chỉ sợ là thực lực của vị Dương sư này, sâu không lường được, lúc này mới một người đắc đạo, quản gia cũng diễu võ dương oai như vậy...

Mạc Hoằng Nhất không ngốc, rất nhanh liền hiểu được, không nhịn được choáng váng.

Khiến cho danh sư tứ tinh đều kiêng kỵ... Vậy vị Dương sư này, rốt cuộc lợi hại tới mức nào?

...

Danh Sư Đường.

- Ngươi nói... lão sư gọi Tô sư là... Tiểu Tô?

Đầy chấn động kinh ngạc nhìn qua báo cáo trước mắt, Chúc trưởng lão, Khương đường chủ không thể tin được.

- Đúng! Không chỉ có như vậy, Tô sư dường như còn rất nghe lời Dương sư nói...

Chúc trưởng lão nói.

- Tô sư đường đường là danh sư tứ tinh của liên minh vạn quốc, đối với lão sư lễ độ cung kính, thậm chí gọi là Tiểu Tô cũng không dám phản kháng... Lẽ nào, thực lực của lão sư, đã vượt qua tứ tinh?

Sớm đã biết rằng thực lực lão sư sâu không lường được, nhưng Khương đường chủ nằm mơ cũng không nghĩ tới, lợi hại như vậy.

Danh sư tứ tinh lễ độ cung kính, tự xưng vãn bối, phải mạnh tới mức nào?

- Cũng sợ rằng chỉ có danh sư lợi hại như thế, mới có khả năng dạy dỗ ra thiên tài như Trương Huyền vậy!

Sau khi hết khiếp sợ, hắn không nhịn được xúc động.

Thiên phú của Trương sư, rõ như ban ngày. Đổi lại thành mình, nhất định là dạy không nổi. Cũng chỉ có lão sư, mới có loại năng lực này.

- Đúng rồi, đường chủ, đám người Tô sư rời khỏi phủ đệ của Trương sư, lại cưỡi man thú bay, quay về liên minh vạn quốc!

Chúc trưởng lão tiếp tục nói.

- Ừ, Tô sư, Lăng sư là trưởng lão Danh Sư Đường của liên minh vạn quốc, khẳng định vẫn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có khả năng đợi ở chỗ này lâu!

Khương đường chủ gật đầu, có chút do dự:

- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi gặp Trương sư và lão sư. Chắc hẳn, bọn họ cũng không ở lại Thiên Vũ vương thành được bao lâu!

Hắn cũng biết một ít về mục đích của Tô sư, Lăng sư. Hiện tại hai người xoay người rời đi, hoàn toàn không có chút dừng lại nào, nói rõ chuyện đã làm gần như thỏa đáng.

Ba tháng sau lại có thi đấu danh sư, nói vậy đám người Trương sư rất nhanh sẽ phải rời khỏi đây.

- Đúng vậy!

Chúc trưởng lão gật đầu.

Trương sư đại tài, loại địa phương nhỏ như Thiên Vũ vương thành này, hiển nhiên không giam cầm được, muốn đi tới địa phương huy hoàng hơn, giang cánh bay lượn.

...

Khương đường chủ và Chúc trưởng lão đều nhìn ra, thời khắc này, Trương Huyền quả thật đang suy nghĩ vấn đề rời khỏi đây.

Tu vi của hắn bây giờ đạt tới Tông Sư đỉnh phong, không có nhiều công pháp cấp bậc Chí Tôn. Muốn đột phá, gần như không có khả năng.