Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 943: Bỏ quyền (1)




Bên này thảo luận kiếm chiêu, người bên ngoài đã sốt ruột đến xoay quanh.

- Khang đường chủ, Trương sư cũng tiến vào gần một canh giờ, bây giờ còn chưa đi ra. Sẽ không phải... Hồng trưởng lão dưới cơn nóng giận, bị giết chết chứ?

Tô sư lộ vẻ mặt sốt ruột.

Từ khi Trương Huyền tiến vào phòng đến bây giờ, đã gần một canh giờ, không chỉ không đi ra, trên vách tường ngay cả nửa chữ cũng không có xuất hiện. Tình huống cụ thể thế nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Không chỉ hắn sốt ruột, bên trong đại sảnh tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.

- Không cần lo lắng. Cho dù huyên náo đến mức không vui, chỉ cần động thủ, sẽ thi triển chiêu số... Đến bây giờ một con số cũng không có, nói rõ không ai làm như vậy...

An ủi một câu, Khang đường chủ cũng nhăn mày lại, trong mắt đầy vẻ không giải thích được.

Cho dù Trương Huyền không hiểu quy củ làm loạn, Hồng trưởng lão sẽ không làm vậy! Người sống một, hai trăm tuổi, làm sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ, trước mặt nhiều người như vậy ra tay đối với người đường đường là danh sư!

Lại nói, chỉ cần ra tay, tất nhiên biểu hiện chữ số. Hiện tại động tĩnh gì cũng không có, thật giống như hai người vào phòng liền ngủ say. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Đường chủ, nếu không... ngươi vào xem thử đi!

Lăng sư cũng nhìn qua.

Cứ chờ như vậy cũng không phải là biện pháp. Vào xem, cũng có thể biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

- Được!

Có chút do dự, Khang đường chủ gật đầu:

- Các ngươi ở chỗ này chờ, một mình ta tiến vào trong. Cho dù xuất hiện chuyện gì, cũng dễ giải quyết!

Tô sư, Lăng sư lên tiếng. Khang đường chủ hít sâu một hơi, đang định đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cửa phòng trước mắt “két” một tiếng, Trương Huyền và Hồng trưởng lão sóng vai đi ra.

Hai người y quan chỉnh tề, khuôn mặt tươi cười, nhìn bộ dạng không có bất kỳ không thoải mái nào.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Náo loạn nửa ngày, hai ngươi không đánh nhau à! Nếu không đánh nhau, làm gì không ra? Để cho chúng ta nhiều người chờ đợi như vậy?

Ba người Ngô trưởng lão, Bạch trưởng lão, Vân trưởng lão cũng nhìn nhau, trong mắt cả đều không giải thích được.

Dựa theo kinh nghiệm của bọn họ, vốn tưởng rằng cho dù không đánh nổi, Hồng trưởng lão cũng sẽ chật vật không chịu nổi. Không nghĩ tới hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không có chút không vui nào.

Chẳng lẽ vị Trương sư này đổi tính?

Làm cho bọn họ bị thảm như vậy, nhưng ở chỗ Hồng trưởng lão lại đổi tính... Ba người đều biểu thị nghi ngờ vô cùng.

- Hồng trưởng lão, các ngươi đây là...

Khang đường chủ cũng kỳ quái nhìn qua.

- A, không có việc gì!

Hồng trưởng lão lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, đến bây giờ trong lòng vẫn không nhịn được chấn động và bội phục.

Vốn tưởng rằng người này chỉ nhìn ra được chỗ thiếu hụt trong hai chiêu, thông qua một hồi nói chuyện vừa rồi, hắn mới hiểu được, lý giải của đối phương đối với tu vi, đã đạt được trình độ lớn như biển, tùy tiện chỉ điểm, cũng làm cho người ta hưởng thụ không hết. Hồng Liên Cửu kiếm hắn tự cho là niềm kiêu ngạo, ở dưới phân tích của đối phương, sơ hở trăm chỗ, khắp nơi đều là chỗ sơ hở!

Ở trước mặt cường giả cùng cấp bậc sử dụng uy phong lẫm liệt, hiệu quả không tệ. Một khi gặp phải cao thủ thật sự lợi hại, tuyệt đối trong nháy mắt lập tức bị phá, căn bản không chống đỡ được!

Thật sự muốn sử dụng loại tuyệt chiêu này cùng người khác khiêu chiến, sợ rằng đối thủ chuyện gì cũng không có, hắn lại bởi vì cắn trả, giết chết mình trước.

Sáng tạo ra võ kỹ cá biệt chỉnh mình chết... Truyền đi, chắc hẳn sẽ làm cho tất cả mọi người cười đến rụng răng. Một đời uy danh, tan theo nước chảy.

Biết điểm ấy, khiêm tốn thỉnh giáo gần một canh giờ, thông qua đối phương chỉ điểm, lĩnh ngộ đối với bộ kiếm pháp này càng nhiều hơn, thu được lợi ích cực lớn. Nếu như lại để cho hắn sửa chữa, có thể bảo đảm, không bao lâu, nhất định có thể sáng tạo ra tuyệt chiêu càng hoàn mỹ, càng phù hợp hơn.

- Không có việc gì? Vậy... tuyển chọn có kết quả sao?

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Khang đường chủ không thể làm gì khác hơn là chuyển tới đầu đề tuyển chọn.

- Có kết quả, ta hiện tại lại tuyên bố!

Hồng trưởng lão gật đầu, mỉm cười:

- Trải qua ta vừa rồi sát hạch, thành tích của bọn họ ở cửa thứ tư đã đi ra. Lạc Khê, Đỗ Hổ ngăn cản ba kiếm, đều là đứng thứ năm. Phùng Mạc Sinh, Phó Tiếu Trần đều là năm kiếm, cùng đứng thứ ba. Quân Nhược Hoan sáu kiếm, là thứ hai. Đứng đầu là... Trương sư!

- Trương sư đứng đầu?

- Lại là hắn đứng đầu? Bọn họ không phải không giao đấu sao?

Nghe được kết quả này, tất cả mọi người đều sửng sốt, đầy kỳ quái.

Đám người Quân Nhược Hoan trước mặt, thành tích lưu lại ở trên tường, rõ như ban ngày. Nhưng vị Trương sư này, một chiêu cũng không có xuất hiện, thế nào lại đứng đầu?

- Ta không phục!

Nhược Hoan công tử bước lên trước. Nếu như so kiếm, phía trên xuất hiện chữ số vượt xa hắn, hắn cũng nhận. Nhưng ngay cả so tài cũng không so tài, lại xác định đứng đầu, khó tránh khỏi có phần không công bằng!

Thật giống như bài thi đạt được 99 điểm. Nếu như đối phương thi 100 điểm, thua thì thua. Nhưng... ngay cả cuộc thi cũng chưa từng tham gia, dựa vào gì lại đứng đầu?

- Không phục?

Hồng trưởng lão nhướng mày.

- Không sai. Trong thời gian một nén hương ta lĩnh ngộ Hồng Liên Cửu kiếm đến cảnh giới tinh thông đỉnh phong. Chỉ dựa vào kiếm chiêu, ở trước mặt trưởng lão cứng rắn ngăn cản được hơn sáu kiếm... Ta muốn hỏi một chút, để cho hắn làm đầu tiên, hắn tu luyện đến trình độ nào? Lẽ nào đạt tới tiểu thành?

Nói đến đây, Nhược Hoan công tử quay đầu lại nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, cắn răng một cái:

- Ta không tin ngươi có thể ở trong thời gian một nén hương, lĩnh ngộ bộ võ kỹ này đến tiểu thành... Trừ khi, ngươi hiện tại cùng ta so tài, chỉ sử dụng kiếm pháp, đánh bại ta!

- Đánh bại ngươi?

Trương Huyền lắc đầu:

- Vẫn là thôi đi. Ta không muốn khi dễ người!

- Ta đi!

- Khẩu khí này cũng quá lớn!

Nghe được lời của hắn, mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi.

Bất kể nói thế nào Nhược Hoan công tử cũng là danh sư tứ tinh, nhân vật siêu cường Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, hơn nữa am hiểu sử dụng kiếm. Mở miệng muốn so tài, người này lại còn nói... không muốn khi dễ người!

Ngươi một kẻ am hiểu sử dụng thương, nói như vậy, thế nào không sợ da trâu thổi rớt răng hàm?

- Ngươi...