Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 60: Người vĩ đại nhất




Trương Huyền là người xuyên việt, làm sao biết sáng chế công pháp sẽ mang đến náo động và khiếp sợ bao lớn, cũng không thể hiểu được ý nghĩa từ vẻ mặt của mọi người, hắn lạnh nhạt cầm quyển sách thứ hai ra:

- Lưu Dương, đây căn cứ vào tình huống của ngươi, vừa viết ra phương pháp, chiếu theo đó tu luyện, tình trạng tay phải của ngươi sẽ được giải quyết trong một tháng.

Còn không chờ mọi người tỉnh táo lại, hắn lại đưa tới mấy quyển sách khác.

- Viên Đào, sức phòng ngự của ngươi vô cùng tốt, lần trước đưa cho ngươi là công pháp cơ bản, đây là thứ tăng cường sức phòng ngự của ngươi, còn có Vương Dĩnh, Trịnh Dương, ta cũng kết hợp đặc điểm của các ngươi cố ý viết riêng cho các ngươi một bản, tu luyện theo đó sẽ giúp tu vi của các ngươi tăng lên một cách dễ dàng!

Nếu đều là học viên của hắn, tự nhiên không thể thiên vị, mỗi người đều có phần.

Những công pháp này đều là Thiên Đạo Thư Đồ Quán kết hợp rất nhiều bí tịch trong Tàng Thư Các sáng tạo ra, chế tạo riêng cho đám người Vương Dĩnh, Lưu Dương, vẫn có khuyết điểm, nhưng lại tốt hơn rất nhiều so với những bí tịch của người khác.

- Những bí tịch này...

- Công pháp thật lợi hại...

...

Bất kể là Vương Dĩnh, Lưu Dương hay là Trịnh Dương đều là người biết hàng, chỉ nhìn những quyển sách không quên này một hồi, tất cả đều kích động run rẩy cả người.

Có thể nói phù hợp hoàn mỹ với bọn họ, cấp bậc lại quá cao, so sánh với những công pháp tu luyện lúc trước, quả thật chính là rác rưởi trong rác rưởi, cả hai hoàn toàn không khả năng so sánh với nhau!

- Lão sư, những sách này... chúng ta cũng có thể đặt tên sao?

Thực sự không nhịn được, Vương Dĩnh lập tức hỏi thăm.

- Hừm, các ngươi tùy ý!

Trương Huyền xua tay.

- A...

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, từng người không tự chủ xiết chặc nắm đấm.

Viết ra một bộ công pháp đã rất trâu bò, viết ra năm bộ, hơn nữa nhằm vào năm người bọn họ, thậm chí còn cho phép bọn họ đặt tên...

Phần năng lực này, phần khí độ này!

Toàn bộ Hồng Thiên học viện, chưa từng nghe nói có lão sư nào như thế!

Quan trọng nhất chính là, công pháp này chế tạo riêng cho bọn họ...

Cho dù có tri thức uyên bác, hiểu rõ với tu luyện cũng phải hao tốn vô số tinh lực, thậm chí ngày đêm không nghĩ mới được!

Vì bọn họ trắng đêm không ngủ, sáng tạo công pháp, mà bọn họ vẫn còn hoài nghi vị lão sư này có không có năng lực dạy bọn hắn...

Quả thực...

Viền mắt mọi người đỏ lên.

Phần tình nghĩa này có thể so với ân tái tạo!

- Đa tạ lão sư!

Năm người đồng thời quỳ xuống, ánh mắt nhìn về phía Trương Huyền đầy kích động, lại mang theo kiên định khó nói thành lời:

- Trương lão sư yên tâm, chúng ta bảo đảm sẽ không truyền những công pháp này ra ngoài, bằng không cam nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào!

- Không truyền ra ngoài? Cũng được!

Những công pháp này đều là Thiên Đạo Thư Đồ Quán tùy tiện tạo ra, nó kém xa Thiên Đạo Thần Công, ban đầu Trương Huyền không chút quan tâm, hiện tại nghe các học viên nói như thế, hắn cảm thấy không đáng kể nên đồng ý.

- Đây mới thật sự là phong độ cao nhân!

Nhìn thấy Trương lão sư có cũng được mà không có cũng được, hoàn toàn không có vẻ mặt đắc ý, các học viên vui lòng phục tùng.

Cái gì gọi là đại sư?

Đây mới gọi là đại sư!

Cái gì là người vĩ đại nhất?

Chính là đây!

Năng lực hơn người mà không kiêu, bị người hiểu lầm mà không phẫn, bị đe dọa mà không sợ hãi, không giận vô cớ...

Có lão sư như vậy chính là có phúc ba đời!

Trương Huyền cũng không biết chỉ trong thời gian ngắn như thế, hình tượng của hắn ở trong lòng học viên đã từ người phàm biến thành thần linh, bảo mọi người mau chóng tu luyện, hắn có thời gian rảnh rỗi lần thứ hai.

Công việc giảng dạy của lão sư cũng không phải liên tục nhìn chằm chằm vào học viên, mà là để học viên tự chủ tu luyện học tập, lão sư chỉ phụ trách chỉ điểm sai lầm, dẫn bọn họ đi vào con đường chính xác là đủ.

Hiện tại tất cả mọi người có công pháp thích hợp, tu luyện từng bước sẽ có kết quả không tệ.

.....................

Trên dung nhan không chút tỳ vết của Trầm Bích Như mang theo do dự, nhưng nghĩ tới các sự tích thần kỳ của thiếu niên vào ngày hôm qua, nội tâm không thể nén được lòng hiếu kỳ, thúc giục đi về hướng bên này.

Nàng là nữ thần trong học viện, là thần tượng của tất cả nam lão sư, nam học viên, lão sư và học viên tặng quà nhiều vô số kể, nhưng nàng chưa bao giờ để ý tới, cũng chưa từng chủ động muốn đi tìm lão sư khác phái nào. Nhưng thiếu niên gặp được vào tối hôm qua lại có thể hấp dẫn nàng, làm nàng không tự chủ muốn đi về hướng bên này, thậm chí còn không tập trung được vào giờ giảng sáng hôm nay.

- Ta chỉ đi vạch trần hắn... Không hề có ý gì khác!

Nhanh chóng tìm một lý do cho mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dấn chân tiến lên.

Nói tới Trương Huyền lão sư, nàng đã quen biết từ sớm, bởi vì không gặp gỡ quá nhiều, không hề hiểu rõ, nhưng dựa vào những lời đồn đãi của mọi người, nếu dùng ba câu để miêu tả: đệ nhất tệ, đệ nhị tồi, đệ ba tàn!

Có thể xưng là lão sư kém nhất học viện.

Trước đây nàng vẫn cho rằng là như thế, ý nghĩ này hoàn toàn bị lật đổ vào ngày hôm qua.

Tiện tay lật xem thư tịch nhưng có thể nắm được tất cả nội dung bên trong, rõ ràng sát hạch lão sư là không điểm, nhưng những câu hỏi trong đó có thể dùng nhiều loại đáp án giải thích, tùy tiện ăn một bữa cơm lại biến thành mỹ thực sư, còn có thể dễ dàng làm Bạo Thiên Sư nghe lời...

Vốn là một lão sư kém nhất trong mắt nàng, bây giờ lại biến thành thần bí như thế, làm cho nàng nghĩ mãi mà không rõ.

- Không thèm nghĩ nữa, ngày hôm nay ta phải hỏi cho ra lẽ...

Hừ lạnh một tiếng, mặt ngọc hơi động, phát hiện đã đi tới trước lớp học của Trương Huyền, đang muốn đi vào liền thấy một người có trạng thái như xác ướp đang đứng ở cửa ra vào.

Kỳ thật Diêu Hàn cũng rất xoắn xuýt.

Ngày hôm qua hắn ra tay đánh nhau, công nhiên gào thét trong lớp học, trở lại tự nhiên bị tiểu thư mắng một trận.

Tối về càng nghĩ càng giận.

Kẻ đầu sở gây ra mấy chuyện này, đương nhiên chính là tên lão sư phế vật Trương Huyền.

Nếu như không phải việc hắn làm với tiểu thư không thể lộ ra ngoài, tiểu thư chịu cưỡng bức, làm sao có khả năng nhất định đòi làm học viên của hắn? Cũng không có việc bản thân mình đánh lén lúc ban đêm, kết quả bị đánh thành như vậy?

Hiện tại khuyên tiểu thư như thế nào cũng không khuyên được, hắn vốn định trở về nói với thành chủ một chút, bảo thành chủ tự mình đứng ra, nhưng nơi này cách Bạch Ngọc thành quá xa, cho dù có ngựa tốt nhất, không có thời gian mười ngày nửa tháng thì không thể qua lại, nếu đi thật... vạn nhất tên lão sư cầm thú kia làm ra chuyện thất đức gì đó thật, cho dù mình chết cũng khó tạ tội!

- Làm sao bây giờ? Hiện tại lao vào, tiểu thư khẳng định không vui, không xông vào thì nàng sẽ chịu oan ức và tổn thương…

Diêu Hàn đứng ở cửa thật lâu, hắn không biết nên làm gì.

- Ngươi là ai?

Vào thời điểm đang xoắn xuýt, một giọng nói như chim hoàng oanh vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một mỹ nữ đứng cách đó không xa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn mình.

Mỹ nữ này chừng hai mươi tuổi, mặc quần dài màu tím nhạt, bày ra dáng người hoàn mỹ yêu kiều thướt tha, da thịt trắng nõn như mỡ đông, tuy rằng không có quá nhiều động tác nhưng lại cho người ta một loại cảm giác khuynh quốc khuynh thành.

- Tại hạ là ai, không cần thiết nói cho cô nương biết!

Dù sao Diêu Hàn cũng là người từng va chạm xã hội, sau khi sửng sốt một chút liền tỉnh táo lại, hừ lạnh và nói.

Một cô bé mà thôi, ta có thân phận quản gia thành chủ Bạch Ngọc thành, cần gì phải bẩm báo với ngươi?

Hơn nữa... Quan trọng nhất chính là, ta bị đánh thành như vậy, cũng phải không ngại ngùng nói ra...

- Không nói? Vậy ngươi che mặt vào trong này muốn làm gì?

Mỹ nữ hơi cau mày, đột nhiên trong lòng giật thót một hồi, nảy ra một ý nghĩ:

- Chẳng lẽ tên này... được Thượng Bân mời tới, muốn giáo huấn Trương Huyền a!