Thiên Di

Chương 12: Sư phụ?




Nhị sư huynh..... chẳng lẽ.... chẳng lẽ thực sự là đoạn tụ?

Tần Chí cảm thấy đây là vấn đề cấp bách cần phải thông báo cho đại ca mình ngay lập tức. Không! Ít nhất phải thông báo cho tất cả các đệ tử trong Dược Cốc mới đúng.

Dược cốc có mấy ngàn đệ tử, chẳng phải người nào người nấy ngày ngày đi qua đi lại trước mặt nhị sư huynh như mỹ vị di động, nhị sư huynh thích ai thì trực tiếp ẵm về nhà ăn hay sao?

Suy nghĩ này khiến Tần Chí run bắn cả người, y không khỏi đứng đần mặt nghĩ ngợi.

Nhỡ như... nhỡ như ngày đẹp trời nào đó, nhị sư huynh ăn hết rồi, nổi hứng quay sang để ý mình thì sao?

Đúng lúc này, Mặc Chiêu ăn ý nghiêng người, quay đầu nhìn sang, nghĩ đến gì đó cười rộ lên với Tần Chí, khoe ra hai hàm răng đều đặn trắng bóc.

Mỹ nhân như họa, nụ cười như hoa.

Trong đầu ai đó lập tức nổ đầy pháo bông.

Kể ra.... nhị sư huynh đẹp như vậy, chính mình cũng không thiệt......Xuy Xuy Xuy!!... Tần Chí không khỏi tự nâng tay tự tát bốp một cái làm Tần Trung đang đứng bên cạnh giật bắn mình, ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao.

Không có tiền đồ!

Thật là không có tiền đồ!

Nhưng mà phải làm thế nào mới thông báo được đây? Nhị sư huynh mạnh như vậy, nếu như y biết là do mình nói, có khi nào sẽ giết người diệt khẩu không chứ? Tần Chí lại nâng tay tát mình thêm một cái nữa, mặt méo xệch, kéo kéo hai bên tóc.

Khóe mắt Tần Trung giật giật, có vẻ như hôm nay Tần Chí cư xử hơi khác với bình thường thì phải. Tần Trung không khỏi thấy lo lắng, quan tâm hỏi:"Có đau không?"

Tần Chí đang giận cá chém thớt, trợn trừng mắt, quát:"Huynh mới đau!"

"Cả nhà huynh mới đau ấy!"

Tần Trung ngay lập tức 囧

Ta chỉ là lo lắng thôi mà.

Còn nữa, Tiểu Chí à, nhà của ta không phải cũng là nhà của đệ sao?

Mặc Chiêu không biết rằng nụ cười vô ý của mình là nguyên nhân khiến Tần Chí trở nên khó xử như hiện tại. Tần Chí càng không biết, chuyện này đều là do mỗi lần Mặc Chiêu bắt gặp một ai đó đẹp mắt, thói quen ngày trước ở ma giáo lại không nhịn được trỗi dậy, vốn từ xưa đã chẳng hề phân ra nam nữ khác biệt.

Lâm Hiên lúc này lui nhanh về phía Lăng Tử Hàm, ráng đỏ trên mặt đã mất sạch, trên gương mặt anh tuấn có vài phần hổ thẹn. Y nâng kiếm trước mặt, quỳ một gối, hơi cúi đầu:"Thuộc hạ bất tài, xin chủ nhân trách phạt!"

Từ trước đến nay, ma pháp sư chưa bao giờ can đảm đối mặt trực tiếp với công kích gần kề của chiến sĩ. Bởi vì ưu thế của chiến sĩ về thể lực và tốc độ, ma pháp sư khi giao chiến đều thận trọng giữ một khoảng cách nhất định với đối thủ. Ai cũng không thể ngờ, Mặc Chiêu vậy mà lại đi ngược với lẽ thường, khôn ngoan lợi dụng sơ hở của Lâm Hiên rồi ra đòn chí mạng. Chiêu thức của y có phần không chính thống, nếu không phải Mặc Chiêu nắm bắt thời cơ một cách hoàn hảo, thì thứ mà y nhận được hiện giờ không phải là chiến thắng mà là một thanh kiếm sắc bén đang kề ngay sát cổ.

Không biết là do Mặc Chiêu đã nắm chắc tình thế, hay là quá tự tin với tốc độ của y, nếu tiếp tục giao chiến thêm một thời gian, Lâm Hiên tuyệt đối có khả năng sẽ đảo ngược tình huống. Dù thế nào đi nữa, Lâm Hiên không hề cảm thấy bất mãn, cũng không chút nào tỏ ra bất mãn.

Y đã quá sơ sót khi khinh địch, cuối cùng, thua vẫn là thua.

Lăng Tử Hàm nổi tiếng phách lối kiêu ngạo, thế nhưng sau khi chứng kiến Lâm Hiên thua cuộc không lại hề nổi cáu. Y không để ý tới Lâm Hiên còn đang quỳ gối, lách người sải bước thẳng về phía Mặc Chiêu, nếu như để ý kĩ còn có thể phát hiện bước chân y có đôi chút vội vã.

Khi hai người mặt đối mặt, Lăng Tử Hàm chậm rãi nâng một tay. Mặc Chiêu thấy thế thì nhăn mày, lùi về sau một bước, nghiêm túc nói:"Bát hoàng tử, là ngài sai thuộc hạ tấn công ta trước. Ta cũng đã nói là không muốn giao chiến."

Mặc Chiêu cho rằng Lăng Tử Hàm muốn giương tay đánh nàng, mà nàng thì không muốn đánh nhau với trẻ con, hơn nữa còn là hoàng tử của một nước, vì thế mới không ngừng lùi về phía sau.

Lăng Tử Hàm vẫn cố chấp áp sát, Mặc Chiêu thấy hơi bực, vừa muốn nói tiếp đã thấy một ngón tay của Lăng Tử Hàm giương cao, chậm rãi vòng một đường rồi chĩa thẳng vào mặt nàng.

Mặc Chiêu ngơ ngác, có điều không hề thích tư thế này chút nào, bèn nâng tay gạt ngón tay trước mặt xuống, nhàn nhạt hỏi:"Bát hoàng tử là có ý gì đây?"

Lăng Tử Hàm nheo lại đôi mắt to, cằm hơi hếch lên, chậm rãi lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa mới phun ra một chữ:"Ngươi!"

Mặc Chiêu bất chợt có dự cảm không lành.

"Từ nay về sau, ngươi sẽ là sư phụ của ta."

Lăng Tử Hàm vừa dứt lời, không chỉ Mặc Chiêu mà đám người ở đó cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên. Tần Chí nâng tay ôm ngực, trái tim nhỏ bé của y hôm nay đã phải chịu quá nhiều đả kích rồi mà. Tin tức Lăng Tử Hàm là bát hoàng tử vừa mới đây đã dấy lên không ít lời xì xào, hiện tại bát hoàng tử còn tự mình mở miệng yêu cầu Mặc Chiêu trở thành sư phụ của y nữa chứ.

Với sự sủng ái của hoàng đế với bát hoàng tử, nếu Mặc Chiêu nhận y làm đồ đệ cũng đồng nghĩa với việc sẽ được triều đình coi trọng, giữa Dược cốc và hoàng gia từ nay cũng sẽ nuôi dưỡng một mối quan hệ mới.

Khác với tưởng tượng của mọi người, Mặc Chiêu trước những đặc quyền này không hề vui mừng chút nào. Chưa kể đến việc Mặc Chiêu nàng không muốn có bất kì thứ gì liên quan đến triều đình, chỉ cần nhìn thái độ của Lăng Tử Hàm ngay trước mắt cũng biết. Sự kiêu ngạo hằn sâu trên mặt thằng nhãi này giống như đang khắc lên mấy chữ:"Mau cảm ơn ta đi. Mau quỳ xuống mà tạ ơn ta đi", như thể việc nhận được một lời nói của y cũng là thánh ân to lớn đến nhường nào.

Mặc Chiêu nhếch mép cười nhạt, so với cái gọi là thỉnh cầu, thái độ của y có vẻ giống như đang ra lệnh hơn. Mà nàng thì, chẳng thích ai ra lệnh cho mình cả.

"Bát hoàng tử ưu ái Chiêu rồi. Có điều, trước khi muốn bái sư học tập ma pháp, ngài nên học những tiêu chuẩn để trở thành một đệ tử trước đã. Yêu cầu này, xin thứ lỗi, Mặc Chiêu bất tài không dám nhận". Nụ cười trên môi Mặc Chiêu càng tươi hơn, ngọt ngào đến mức Lăng Tử Hàm nhìn đến thất thần. Thế nhưng lời y nói ra lại khiến Lăng Tử hàm mặt mày tái mét.

Y không đồng ý? Y vậy mà dám không đồng ý?

"Ngươi dám không đồng ý? Ta nói ngươi là thì ngươi sẽ là, ngươi lại dám từ chối bản hoàng tử!". Lăng Tử Hàm vung mạnh tay xuống, cao giọng quát. Thứ y đang chờ vốn không phải là những lời này! Từ trước đến nay, chỉ riêng những tài liệu trân bảo nổi tiếng quý hiếm mà triều đình có thể cung cấp đã khiến việc kết thân với hoàng gia trở thành điều tất cả ma pháp sư ở Thần Ma đại lục này mong muốn.

Một chiếc bánh đột ngột từ trên trời rơi xuống, Lăng Tử Hàm chưa bao giờ nghĩ Mặc Chiêu sẽ thẳng tay từ chối việc có lợi đến mức này.

Quan trọng nhất là, nếu tiểu tử Mặc Chiêu này từ chối, uy nghiêm của hoàng gia, uy nghiêm của chính Lăng Tử Hàm y còn là cái quái gì nữa.

Mặc Chiêu không nhanh không chậm nói:"Bát hoàng tử, ngài tại sao lại phải lựa chọn tại hạ chứ? Thần Ma đại lục nhân tài vô số, một hoàng tử như ngài nên bái một tiền bối đức cao vọng trọng làm sư mới phải. Mặc Chiêu tự thấy bất tài, không đủ khả năng làm sư phụ của ngài". Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:"Xưa có câu, bái sư thu đồ, những việc này không phải chỉ dựa vào năng lực mà còn dựa vào một chữ duyên. Bát hoàng tử, ngài cũng không nên ép buộc."

Lăng Tử Hàm càng nghe càng không vui:"Duyên? Ngươi nói lung tung cái gì thế! Bản hoàng tử với ngươi chẳng lẽ không có duyên."

Mặc Chiêu ngay lập tức lắc đầu:"Ngài là hoàng tộc, thân phận cao quý đến nhường nào, Chiêu không với nổi. Có điều, ngày hôm nay, Chiêu cảm thấy có một người rất có duyên."

Lăng Tử Hàm nghe Mặc Chiêu cuối cùng cũng đề cao thân phận hoàng tử của y, không khỏi cao hứng hừ nhỏ một tiếng. Nghe đến cuối, y tò mò hỏi tiếp:"Người kia là ai?"

Mặc Chiêu đúng là đang đợi một câu này, ngay lập tức cười tươi như hoa, chỉ tay về một phía. Mọi người đảo mắt nhìn theo, điểm đến của ngón tay thon dài là thân hình cao lớn và bóng lưng thẳng tắp của Lâm thị vệ vẫn đang quỳ một gối ngay gần đó.

"Nếu Tiểu Hiên Tử đến Dược cốc làm đồ đệ, Mặc Chiêu luôn sẵn lòng chào đón. Nếu y bái ta làm sư, chậc chậc, càng không có chuyện nào vui mừng hơn". Mặc Chiêu cười lên khanh khách, đuôi mắt hếch nhẹ về phía sau, hai mắt híp lại, tròng mắt sáng rực đầy tinh quái. Có điều....

Tiểu.... Hiên....Tử..... à.....

Mọi người không hẹn mà cùng đảo mắt qua gương mặt nam tính, cơ bắp rắn rỏi, làn da màu đồng và thân hình hiên ngang của Lâm thị vệ một lượt.

Từ dưới lên trên

Từ trên xuống dưới

Lăng Tử Hàm đứng hình....

Tần Trung đứng hình....

Tần Chí sau khi đứng hình, bất đắc dĩ day trán:"Lại nữa rồi!"

Mời một kiếm sĩ làm môn đệ của Dược Cốc, nhị sư huynh đã lưu luyến Lâm thị vệ đến mức này rồi sao?

Vì luyện võ từ nhỏ, thính lực của Lâm Hiên tốt hơn nhiều so với người bình thường. Không biết vô tình hay cố ý, những lời này của Mặc Chiêu được nói vô cùng to, Lâm Hiên tất nhiên nghe không sót một chữ nào. Khuôn mặt y hết đỏ đến trắng, cuối cùng chuyển sang đen, sinh động y hệt cái bảng màu. Gân xanh trên trán giật giật chứng tỏ vị Lâm thị vệ nào đó đang kiềm chế dữ lắm.

Lăng Tử Hàm vốn dĩ còn vì Mặc Chiêu thà chọn Lâm Hiên chứ không chọn y mà tức giận, khi nghe đến ba chữ Tiểu Hiên Tử thì ngẩn ra, rồi bật cười ha hả, tiếng cười giữa một mảnh im lặng càng trở nên vang vọng, bàn tay cầm kiếm của Lâm Hiên nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh.

Tần Chí nuốt một ngụm nước bọt, vội vã chạy đến kéo kéo tay áo Mặc Chiêu nhằm nhắc nhở, chỉ sợ Lâm thị vệ sẽ nổi điên rồi san bằng nơi này mất.

Mặc Chiêu bình thản nhướng mày, giống như muốn nói, sao phải sợ, y đâu có nói cái gì sai?

Lăng Tử Hàm cười đến mức chảy cả nước mắt, cúi gập thắt lưng, càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, y khoa trương chỉ vào Lâm Hiên nói to:"Kìa kìa Tiểu Hiên Tử, ngươi có muốn bái Mặc Chiêu làm sư phụ hay không? Tiểu Hiên Tử... Tiểu Hiên Tử... cười chết ta mất..... haha... cười chết ta mất! Haha. Đứng dậy, mau đứng dậy nào Tiểu Hiên Tử!"

Trong số những thị vệ của Lăng Tử Hàm, Lâm Hiên là người giỏi nhất, y chỉ làm theo lệnh, nói đúng hơn, chủ nhân thật sự mà Lâm Hiên trung thành là triều đình chứ không phải là Lăng Tử Hàm y. Trước mặt Lăng Tử Hàm, Lâm Hiên luôn tỏ ra cung kính có lễ, quỳ gối mà không hèn, thực chất chưa bao giờ thực lòng sợ hãi hay phục tùng Lăng Tử Hàm.

Lăng Tử Hàm vốn đã luôn âm thầm bất mãn với điều này. Y chưa bao giờ thấy cái mặt than của Lâm Hiên có thể biến hóa đặc sắc như bây giờ, lần đầu tiên chứng kiến quả nhiên là hả lòng hả dạ, bực tức với Mặc Chiêu cũng nhờ thế mà mất sạch.

Nhìn Lâm Hiên tức giận đến đỏ mặt mà không biết phải làm gì, trong lòng Mặc Chiêu cười thầm, Tiểu Hiên Tử này đáng yêu quá đi mất.

Nàng vừa định mở miệng khuyên nhủ vài câu nữa, đột nhiên thấy một bóng dáng từ đâu lao vút tới, nhoáng một cái đã đến trước mặt mình. Mặc Chiêu tưởng có người công kích, hơi giật mình, nhanh chân lùi về sau tránh thoát mà không kịp, cái bóng kia nhoằng một cái biến mất đâu không thấy.

Từ dưới chân truyền đến cảm giác, Mặc Chiêu không thể tin được cúi đầu, một - vật - thể - nào - đó không rõ đang gần như nằm bò ra đất, hai tay ôm lấy bắp chân nàng, còn ôm chặt cứng.

Đập vào mắt Mặc Chiêu là một đầu tóc tai bù xù, cái gáy bẩn thỉu và y phục màu lam rách toạc cả vạt sau. Còn không phải chính là tên nhóc A Đại hồi nãy bị Mặc Chiêu treo lủng lẳng trên cây thì còn là ai nữa!

Nụ cười trên môi Mặc Chiêu nhất thời cứng ngắc, nàng định rút chân ra lại bị tên nhóc kia bám chặt như con đỉa, rút mãi cũng không được. Hơn nữa trước mặt bao nhiêu người, càng không thể trực tiếp thô bạo đạp cho thằng nhãi này một phát văng tuột ra xa, thế thì còn gì là hình tượng của nàng nữa!

"A Đại phải không? Ngươi đang làm gì vậy, mau buông ra. Có gì từ từ nói". Mặc Chiêu hít sâu một hơi, thử cử động chân vài lần mà không được, cố kìm nén cảm xúc muốn đá bay tên này, lời nói ra cũng gần như nghiến răng ghiến lợi.

A Đại sau khi mất không biết bao nhiêu sức lực mới có thể tự mình trèo xuống khỏi cành cây kia, giờ đã tàn tạ đến mức không nhìn rõ mặt mũi. Nghe Mặc Chiêu nói, y đột nhiên hú dài một tiếng, khóc toáng lên:"Mặc đại hiệp Mặc thần tiên Mặc đại nhân...... ông trời ơi....số ta khổ quá mà....ngài phải giúp ta....ngài nhất định phải giúp ta....."

Tiếng gào khóc này so với tiếng heo bị chọc tiết còn ghê hơn nhiều, Mặc Chiêu rợn cả tóc gáy, thấy A Đại đang dùng ống quần trắng muốt của y lau nước mắt nước mũi đến đen xì thì hai bên thái dương giật giật, gương mặt tuấn mĩ gần như vặn vẹo.

"Ngươi trước buông...."

"Ta không buông.....huhu... ta vất vả đường xa bôn ba bao nhiêu lâu mới tới được nơi này... đã hai ngày nay... hai ngày rồi không ăn không uống....."

"Mặc đại hiệp.... à không... sư phụ.... sư phụ à... người thu nhận con đi. Không phải nói không đủ tiêu chuẩn sao, con không làm đệ tử ở đây nữa.... không làm nữa... ngài thu nhận con là được mà...."

"Sư phụ........"

Y không những không buông mà còn túm chặt hai ống chân của Mặc Chiêu hơn, gần như con khỉ đu trên chân nàng. Chỉ cần Mặc Chiêu cử động nhẹ, y sẽ gào toáng lên như nhà đang có tang, kêu trời kêu đất, vừa khóc vừa nháo, ngay cả Mặc Chiêu cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Lần đầu tiên trong đời, Mặc Chiêu có xúc động muốn giết người.

Lăng Tử Hàm vốn đang cười to giờ cũng phải ngạc nhiên há hốc mồm. Tần Chí đã kinh ngạc đến mức đứng đực mặt tại chỗ, không nói được lời nào.

Rõ ràng là hôm ngày Dược Cốc muốn tuyển chọn đệ tử, sao giờ lại trở thành ngày nhị sư huynh thu nhận đồ đệ thế này chứ!