Thiên Địa Quyết

Chương 7






Chương 7
Kinh Thiên Chi Biến
Dịch: Trần Kinh Vân(A Trần)
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi

Thiên Vũ cố nén sự hưng phấn lại, nhưng trên mặt vẫn không khống chế được mà lồ lộ ý cười, vội vàng nói: “Môn chủ yên tâm, con chắc chắn sẽ đem thư giao đến tay tiểu thư, hơn nữa sẽ chính miệng đọc cho cô ấy nghe.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Vân Báo vuốt cằm, phân phó Thiên Vũ: “Mau đem thư cất đi, chuyện này không được để cho người khác biết.”
Thiên Vũ cười hắc hắc, một bên gật gật đầu, một bên đem lá thư cất đi.
Vân Báo không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, trên nét mặt lộ ra vài phần ưu tư.

Thiên Vũ cũng cảm thấy sự khác thường của Vân Báo, gã thấp giọng hỏi: “Môn chủ, có phải người lại nhớ đến tiểu thư không?”
Vân Báo liếc mắt nhìn Thiên Vũ một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thiên Vũ, con thật sự muốn học võ công sao?”
Thiên Vũ không hề nghĩ ngợi chút nào, bật thốt lên: “Đúng ạ, con vẫn mong ước có một ngày mình trở nên nổi bật, vang danh thiên hạ.”
Vẻ mặt Vân Báo đầy phức tạp, ông nhẹ giọng nói: “Vậy con đi đến Thiện Vũ Minh đi.”
Thiên Vũ nghe vậy vui vẻ vô cùng, liền phấn chấn nói: “Môn chủ, ngài chịu đáp ứng cho con đi Thiện Vũ Minh học nghệ sao?”
Vân Báo đáp: “Trong lòng ta thật sự không muốn con đi. Nhưng nhìn vào tâm ý của con, ta lại cảm giác được đó có lẽ là sự khởi đầu cho cuộc sống đặc sắc sau này của con. Ta không muốn ước thúc con nữa, mà chỉ muốn nói cho con biết một điều. Nỗ lực và hồi báo chưa chắc đã có quan hệ trực tiếp với nhau. Con phải nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó con vì sinh tồn mà bị bức bách phải buông bỏ rất nhiều thứ, thì ta chỉ hy vọng con không đánh mất lương tri, không nên quên đi tấm lòng thiện lương trước kia của mình.”
Thiên Vũ bỗng cảm thấy có một luồng khí ấm bao phủ toàn thân, điều này làm cho gã vô cùng cảm động, thật sự rất là ấm áp!
Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ tới, môn chủ đối với gã lại tốt như thế nào, giống như là phụ thân từ ái, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều lộ ra sự quan tâm cùng sự che chở cho gã. Cái loại thân tình đã lâu lắm rồi chưa được cảm nhận này làm cho khóe mắt của gã ướt át, có cảm giác muốn khóc ngay tại chỗ.
“Môn chủ yên tâm, Thiên Vũ cam đoan với người, Thiên Vũ nhất định khắc ghi lời dạy bảo hôm nay của người, cố gắng làm một người tốt, cố gắng làm một người chính trực, vĩnh viễn duy trì trái tim thiện lương.”
Ánh mắt kiên định, ngữ khí thành khẩn.
Giờ khắc này, lời hứa hẹn đó phát ra từ nội tâm Thiên Vũ, thái độ kiên quyết như vậy làm cho Vân Báo rất là vui mừng.
Vân Báo cảm động cười nhẹ: “Nhớ kỹ lời này của con đấy, làm người không thể trái với lương tâm của mình.”
Thiên Vũ nghiêm mặt đáp: “Con nói được thì chắc chắn sẽ làm được, xin môn chủ đừng lo lắng.”
“Tốt lắm, con đi xuống trước đi.”
Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ nghe lời, mang theo tâm tình tràn đầy kích động cùng thích thú, đứng dậy rời đi.
Song ngay lúc Thiên Vũ vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên từ ngoài sân truyền đến một âm thanh lo lắng, vội vã.
“Lão gia, không xong rồi… Lão gia… lão gia… không xong rồi…”
Từ phía tiếng gào thất thanh phát ra, xuất hiện một lão giả áo xám khoảng năm mươi tuổi hơi có vẻ già nua, lảo đảo chạy đến bên ngoài phòng Vân Báo.
Ở trong phòng, Vân Báo kinh hoàng biến sắc, ông đứng bật dậy, mím chặt môi, ánh mắt cổ quái nhìn người đang tới.
Thiên Vũ vừa thấy Vân bá tiến vào liền dừng bước, trong lòng vô cùng khó hiểu. Vân bá vốn là người hầu hầu hạ môn chủ, cũng là hạ nhân như mình, bình thường luôn luôn chững chạc, già dặn, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra làm lão thất kinh đến vậy?
Chạy gần tới cửa, Vân bá hình như đuối sức, thoáng cái xụi lơ té ngồi trên mặt đất, bi thống ngẹn ngào: “Lão gia, không xong rồi, tiểu thư nàng… nàng… đã mất rồi!”

“Cái gì! Điều này làm sao xảy ra được?”
Vân Báo cùng Thiên Vũ đồng thời chấn động, cả hai vọt tới bên người Vân bá, tóm lấy y phục của lão mà gào lên.
Vân Báo quát lên: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Thiên Vũ cũng hét lớn: “Không! Lão gạt ta, lão gạt ta, tiểu thư không chết, nàng sẽ không chết đâu.”
Trong khoảnh khắc, sự vui sướng ban đầu của Thiên Vũ nhất thời hóa thành nước mắt, tin dữ bất thình lình ập tới giống như một khối cự thạch nện vào tim gã, khiến gã không thể nào chịu đựng nổi.
Thân thể Vân Báo không ngừng run rẩy, mười ngón tay bóp chặt sinh ra trận trận âm thanh vang giòn của xương cốt.
Giọng nói của Vân bá đầy thê lương: “Đây là tin tức bên kia đưa tới, nói rằng tiểu thư đã mất.”
Vân Báo đoạt lấy thư tín, hai tay run nhè nhẹ, nhìn nhanh qua vài lần rồi xé tan thành từng mảnh nhỏ, khuôn mặt anh tuấn bừng bừng nộ khí, lạnh lùng thốt: “Đáng hận!”
Thiên Vũ mạnh mẽ lắc đầu, điên cuồng nói: “Không! Ta không tin, ta không tin, các ngươi đều là kẻ lừa gạt, các ngươi gạt ta a, ta không cần tin các ngươi.”
Trong lúc đó nước mắt Thiên Vũ rơi xuống như mưa, gã thật sự không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện này.
Mặc dù hắn chỉ thấy qua Vân Nguyệt Nhi một lần, nhưng mà thân ảnh xinh đẹp đó sớm đã hóa thành thiên sứ trong lòng gã, là giấc mộng một đời gã đeo đuổi. Hai năm qua, cả ngày lẫn đêm gã đều quan tâm và nhớ nhung hình bóng ấy.
Vừa nãy, ở trong phòng này, Vân Báo còn cho Thiên Vũ một cơ hội, để gã đem thư đến cho Vân Nguyệt Nhi, như vậy gã có thể gặp lại nàng một lần nữa, thậm chí tiến lên thêm một bước...
Nhưng tin dữ bất chợt ùa về đã đánh tan giấc mộng đẹp trong lòng Thiên Vũ, làm cho gã rơi từ trên mây xuống vực thẳm, trái tim tràn đầy nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt vỡ tan trong nháy mắt.
Vân Báo cảm nhận được sự thống khổ trong lòng Thiên Vũ, từ đáy mắt lộ ra vẻ tang thương, đang muốn an ủi gã một hai câu, ai ngờ Thiên Vũ đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng rồi phóng như điên ra ngoài, thanh âm gào thét tê tâm liệt phế vang vọng ngất trời, khiến cho người ta không khóc mà đau khôn xiết.
Vân bá cũng bị sự điên cuồng của Thiên Vũ làm cho kinh hoảng, thở dài thườn thượt: “Lão gia, Thiên Vũ nó…”
Vân Báo bi thương, lắc đầu cười thảm:
“Thán niên thiểu kỷ hứa si mê,
Vi liễu ái thụ tẫn biệt ly,
Tiếu thiên hạ thùy tri ngã ý,
Vấn cô độc kỷ thì phân ly.”
(Dịch thơ: A Túy

“Thương thân trẻ yêu đương được mấy,
Càng si mê càng khổ biệt ly,
Cười thiên hạ ai người hiểu ý,
Hỏi cô đơn nào lúc chia lìa!”)
Vân bá đau khổ khuyên nhủ: “Lão gia cần phải cố gắng chống chọi a, ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.”
Vân Báo bi phẫn cười gằn, trong lòng tràn ngập oán hận: “Hai mươi năm trước, bỗng nhiên tâm thần của ta không yên, mơ thấy cả nhà đều tử nạn, chỉ còn mình ta sống sót. Hơn hai mươi năm sau, cảm giác này lại đến lần nữa, không nghĩ tới kết quả lại như thế này. Ông trời ơi, ta hận ngươi!” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Vân bá lão lệ tung hoành: “Lão gia, người phải kiên cường lên, tiểu thư vẫn chờ người báo thù rửa hận cho nàng, người quyết không thể có việc gì a.”
Vân Báo nghe vậy thì chấn động, thoáng cái liền thanh tỉnh lại, cố nén đau thương trong lòng, trầm giọng bảo: “Lập tức triệu tập tất cả mọi người, bảo bọn họ rời đi, càng nhanh càng tốt.”
Vân bá vội vàng đứng dậy đáp: “Vâng ạ, ta đi ngay đây.”
Trong lúc đó, sáu tên đệ tử đang luyện công nghe được tiếng gầm rú của Thiên Vũ, đều chạy đến đại viện, tìm hiểu xem có chuyện gì đã phát sinh mà ầm ĩ đến vậy.
Vân Báo thấy đệ tử trở về, lớn tiếng quát: “Hãy mau trở về nhà của các ngươi đi, nội trong nửa tháng không được quay lại đây, cũng không cho phép hỏi tại sao, mau đi đi.”
Sáu người đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chưa từng chứng kiến cảnh sư phụ nổi giận, càng chưa từng gặp qua bộ dạng của sư phụ như hôm nay, tóm lại là đã có chuyện gì xảy ra?
Bởi vì không biết rõ mọi việc, nên cả sáu người đều hơi chần chờ.
Mà ngay lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
“Nếu bọn chúng đã không muốn đi, thì ngươi có cần phải ép buộc như thế không? Để bọn chúng bồi tiếp ngươi dưới địa ngục, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Dưới ánh mặt trời, ở trước cửa viện có một người mặc toàn đồ đen khuôn mặt bịt kín xuất hiện, đôi mắt âm độc lạnh lùng như rắn độc chằm chằm nhìn tám người.
Tâm thần Vân Báo chấn động, những dự cảm cực xấu đột ngột xuất hiện trong lòng, làm cho ông không nhịn được mà nhớ tới tấn bi kịch năm xưa, cả linh hồn cũng trở nên run rẩy.
Vân Báo bước ra chắn trước mặt sáu tên đệ tử, căm hận nhìn người áo đen: “Có chuyện gì ngươi cứ tìm ta đây, không nên làm khó bọn chúng.”