Thiên Đường Của Dã Thú

Chương 13




Anh xoay người Niếp Kỳ lại rồi nhìn sâu vào mắt cậu, muốn tìm trong đó là sự thật tâm hay chỉ đơn thuần là vì sợ hãi.

“Kỳ, anh thật lòng muốn em, nhưng em thì sao? em bằng lòng nguyện ý? Anh không hy vọng em chỉ sợ hãi anh rời đi mà miễn cưỡng chính mình, anh thích em, nhưng anh tuyệt đối sẽ không ép buộc em.”

Nghe Âm Tường nói Niếp Kỳ càng thêm dùng sức, hơn nữa còn chậm rãi vươn đến vuốt ve nơi đã sớm đứng thẳng kia.

“Tường, ôm em đi, em không phải miễn cưỡng, cũng không phải sợ hãi, chỉ là cũng có cảm giác muốn anh, thực sự rất muốn cùng anh ở một chỗ.”

Cảm nhận được lời nói của Niếp Kỳ vốn là thực tâm, Âm Tường hài lòng vuốt ve vùng lưng trắng nõn tinh tế của Niếp Kỳ, bởi vì không có quần áo trói buộc, chính vì thế mà từ đầu hai người vẫn là trần trụi tiếp xúc với nhau.

Dịu dàng bế Niếp Kỳ lên giường, Âm Tường thầm nghĩ lần đầu tiên phải cho cậu cảm thụ thật tốt.

Vừa nằm xuống, Niếp Kỳ thẹn thùng xoay mặt qua một bên, hai chân cũng gắt gao khép chặt lại, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Âm Tường.

“Kỳ, nhìn anh, nhìn anh sẽ yêu em như thế nào.”

“Không… không cần… ahh ~”

Âm Tường đột nhiên vươn tay nắm lấy nụ hoa trước ngực Niếp Kỳ, hơi hơi dùng sức lại xoa nắn liên hồi, không ngừng vuốt ve đầu v* khiến cho nó đứng thẳng.

“A, buông tay… Tường… đừng mà… thật kỳ quái ~~” Niếp Kỳ liều mạng vặn vẹo thân thể muốn đem đầu v* mình từ trong tay Âm Tường giải thoát ra.

Chính là Âm Tường đã đoán trước tất cả các động tác của cậu, cũng theo nhịp vặn vẹo của cậu mà uyển chuyển điều chỉnh lại, khiến cho vùng nhũ hoa mẫn cảm kia càng lúc càng sẫm màu. kcv

Nhìn nụ hoa đã bị giày vò đến mức sưng to lên, còn có đau đớn cùng dục vọng song song tra tấn Niếp Kỳ, dương v*t của Âm Tường cũng bất giác càng trở nên sung mãn, thỉnh thoảng còn dùng quy đầu ma sát vào cơ thể của cậu, cảm thụ làn da bóng loáng trắng nõn đến mê người.

Loan hạ thắt lưng phủ ở trên thân thể Niếp Kỳ, Âm Tường ngậm vào nụ hoa đỏ bừng rồi khẽ day cắn, vừa lòng khi nghe người ở dưới thân không ngừng thở dốc rên rỉ.

“Ahh… đừng cắn, Tường, đừng cắn… đau… uhmm…”

Nghe Niếp Kỳ nói như thế, một tay Âm Tường đưa xuống vuốt ve phần chồi non vừa mới ngóc đầu, chậm rãi di chuyển từ gốc lên ngọn.

“Kỳ, thoải mái không? Cho anh nghe thanh âm của em đi ~~ đến đây, kêu vài tiếng cho anh nghe nào ~~” tốc độ sa mát dần dần nhanh hơn, mỗi một lần hơi mạnh tay thì ngón tay liền xoa nắn vòng nhanh một chút làm cho dương v*t đang bị trướng đau cũng cảm thấy khoái cảm dâng lên mãnh liệt.

“A ~~ ân ~~ a ~~ a ~~ Tường ~~ nhẹ một chút ~~ đau ~~ a~~ “

“Tiểu Kỳ không thành thật rồi nha, em thực sự cảm thấy đau chứ? Tiểu đệ đệ ở dưới này đều cao hứng đến mức rơi lệ, em còn gạt anh bảo là đau sao!”

“Không… Tường… không phải… em… em…”

Nhìn người dưới thân bị dục vọng gây sức ép, Âm Tường càng ác ý muốn trêu đùa cậu, ngón tay di chuyển dần dần lướt xuống vùng bụng trơn láng, sau đó dừng lại ở vùng rốn nhỏ nhắn xoa nắn không ngừng.

“A ~~ không cần, Tường… anh làm gì… không nên a…” thân thể dị thường mẫn cảm bị khiêu khích như thế làm sao có thể chịu đựng nổi, vì thế Niếp Kỳ ân a mấy tiếng ủy khuất, kế đó nước mắt giống trân châu thi nhau đồng loạt rơi.

Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Niếp Kỳ, Âm Tường một bên dùng côn th*t cứng rắn của mình cùng ngọc hành phấn nộn liên tục ma sát, ngón tay cũng buông tha cho vùng rốn khả ái mà lần xuống vị trí phía sau muốn khai mở hậu huyệt.

Niếp Kỳ vươn đầu lưỡi đưa đến bên môi chờ mong Âm Tường an ủi, nhìn hành động ngây ngô đáng yêu đó Âm Tường lại bất giác khó có thể khống chế hơn.

Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, theo khe hở nhỏ hẹp giữa hai cánh mông chậm rãi ma sát, như có như không ấn nhẹ kích thích vào nụ hoa, mà đối với tính khí cần âu yếm phía trước thì hắn lại hoàn toàn không hề đụng tới.

“Tường… nhanh lên… em muốn.. ư ~~” nghĩ mãi cũng không ra mình muốn nói ra thứ gì, Niếp Kỳ gấp đến độ lại muốn khóc nấc lên.

“Tiểu kỳ của anh ngoan nào, đừng hoảng, anh sẽ cho em xuất! Cứ từ từ thả lỏng~~anh sẽ cho em tận hưởng tư vị khi bay đến thiên đường ~ “