Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 159: Quang Minh Tinh Không




Rầm, rầm, rầm!

Hơn mười tia sét đánh thẳng vào người Địch Cửu, đau đớn do bị ngọn lửa thiêu đốt đã không còn nhầm nhò gì nữa, hiện tại hắn chỉ nghe tiếng từng đoạn xương của bản thân liên tục vỡ nát.

“Phù, phù!”

Địch Cửu quỳ rạp xuống đất, sấm sét kinh khủng bây giờ đang tàn phá trong cơ thể hắn, đầu tiên là xương sống, tiếp đó là những loại xương khác lần lượt vỡ vụn.

Địch Cửu đau đến nỗi câm lặng, trong đầu chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ phải vận chuyển Tinh Hà Quyết nhằm đột phá cảnh giới Nguyên Hồn, như vậy thì may ra mới còn một tia cơ hội sống sót. Chưa bao giờ khát vọng có công pháp luyện thể của hắn mãnh liệt như lúc này, nếu trước đây hắn đã từng luyện qua thì bây giờ đâu có thê thảm như vậy.

Vách ngăn trở Nguyên Hồn bị những đợt trùng kích liên tục của Địch Cửu đang không ngừng lay động, tuy nhiên không đợi hắn đột phá, thì đợt sấm sét thứ hai đã tụ lại trên không trung, chuẩn bị bổ xuống.

vẫn là hơn mười tia sét như trước! Trong lòng Địch Cửu đang vô cùng tuyệt vọng, tuy hắn chưa từng thấy người khác tiến cấp Nguyên Hồn bao giờ, nhưng lôi kiếp của bọn họ chắc cũng chỉ đáng sợ như thế này mà thôi.

Địch Cừu khẳng định dù không bị Kim Đan chân hỏa thiêu đốt thì hắn cũng không thể nào vượt qua đợt sấm sét tiếp theo này.

Tiểu Thụ Nhân run rẩy nhìn mây đen đang tụ sấm sét trên đầu đại ca. Trước đây khi còn là một gốc đại thụ, nó đã từng tận mắt thấy cường già Nguyên Hồn độ kiếp rồi.

Nhưng trong trí nhớ của nó, lôi kiếp lúc ấy không đáng sợ như thế này. Mỗi lần độ kiếp thường là Tam Cửu hoặc Tứ Cửu Lôi Kiếp, nghĩa là mỗi lần có chín tia sét đánh xuống mà thôi, thậm chí có người chỉ độ Nhất Cửu Lôi Kiếp, trụ qua được một đợt sét thì đã bình an vô sự.

Thế nhưng mỗi một đợt sét giáng xuống trên người Địch Cửu lại là mười tám tia, tương đương với Nhị Cửu, gấp hai lần Tứ Cửu và đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, loại lôi kiếp này quá kinh khủng, nếu Thụ Đệ bước vào thụ yêu cấp bốn mà cũng gặp giống như vậy, chắc chắn là nó không chịu nổi.

Không đúng, bây giờ mà Địch Cửu bị sấm sét đánh chết là Tiểu Thụ Nhân sẽ không bao giờ có cơ hội bước vào cấp bốn.

Trong thời điểm nguy nan, Địch Cửu vội lấy ra hai Hồn Nguyên quả nuốt vào, sau đó điên cuồng vận chuyển Tinh Hà Quyết, nếu hắn vẫn không thể đột phá thì có thể xac định chết là cái chắc.

Dù không phải là Ngưng Hồn Đan nhưng Hồn Nguyên quà đã ẩn chứa pháp tắc thiên địa rất phù hợp với đạo tắc Nguyên Hồn cảnh. Địch Cửu vận chuyển Tinh Hà Quyết, tất cả linh khí trong cơ thề đều dồn về phía vách ngăn tu vi.

“Rắc!”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Địch Cửu kích động đến mức suýt chút nữa gào lên, trong lúc sấm sét đang đánh thân thể hắn muốn nát bấy thì hắn đã thành công đột phá lên cảnh giới Nguyên Hồn.

Chân nguyên trong cơ thể Địch Cửu hiện giờ giống như một cái đập nước đột nhiên được mở cửa xả vậy, cứ ào ào tuôn ra.

Tu vi và khí thế của hắn ngay lập tức dâng lên, nhờ vậy mà đợt sấm sét thứ hai cũng bắt đầu yếu dần bớt.

Địch Cửu an định lại, nếu hắn không chết đồng nghĩa với việc đã độ được lôi kiếp, về phần ngọn lửa thì cứ để đó từ từ, chắc chắn rồi sẽ có biện pháp.

Một khắc sau khi bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, không chỉ chân nguyên của Địch Cửu gia tăng nhanh chóng, mà cả thức hải của hắn cũng được mở rộng gấp bội, thần niệm lại càng phát triển mạnh.

Linh khí giống như vô tận trong linh mạch màu xanh đã bị Địch Cừu hút sạch, linh mạch cấp tốc hòa tan, linh khí xung quanh hắn gần như biến thành thực thể.

Hộ trận đã bị phá hủy từ lâu, cũng may chỗ này tương đối hẻo lánh, tuy rằng linh khí nồng đậm kinh người nhưng vẫn chưa bị ai phát hiện ra.

Đợt sấm sét thứ hai gần như khiến Địch Cửu mất mạng, tuy nhiên sau khi bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, năng lực khôi phục của hắn đã tăng gấp mấy lần. Điều khiến cho Địch Cửu vui mừng hơn chính là Kim Đan chân hỏa dường như đã bị lôi kiếp áp chế rồi.

Đợt sấm sét thứ ba giáng xuống, lần này Địch Cửu bình tĩnh hơn nhiều. Lúc còn ở Kim Đan mà hắn đã sống qua hai đợt, hiện tại hắn đã thăng cấp thành cường giả Nguyên Hồn, tất nhiên là có đủ sức vượt qua.

“Rầm rầm.”

Lần này cũng là hơn mười tia sét như trước.

Tuy nhiên đợt sấm sét thứ ba còn chưa xong thì đợt thứ tư, thứ năm đã nhanh chóng đánh tới.

Địch Cửu vô cùng kinh ngạc. Đúng là tu vi của hắn đã tăng vọt, thế nhưng lôi kiếp cỡ này vẫn là quá sức nghịch thiên rồi rồi. Nếu lôi kiếp Nguyên Hồn nào cũng thế thì làm sao các tu sĩ khác có thể thuận lợi vượt qua đây?

“Rắc, rắc...”

Xương cốt mới vừa chậm rãi khôi phục giờ lại bị vỡ nát, cũng may là với tu vi hiện tại của Địch Cửu, vẫn có thể giữ được cái mạng nhỏ này.

Địch Cửu lấy ra sinh cơ màu xanh ăn vào, thế nhưng xương cốt chưa kịp chữa trị thì đợt sấm sét thứ sáu, thứ bảy và cả thứ tám đã đánh xuống.

Đã trải qua năm đạo lôi kiếp, thậm chí trong đó còn có một lần ba đợt sấm sét liên tiếp giáng vào người hắn, thế nhưng Địch Cửu vẫn có thể chậm rãi đứng dậy. Dù cơ thể hắn hiện giờ vết thương chống chất, nhưng dù sao thì ít nhất hắn cũng đã tìm ra biện pháp để đối phó với tình huống trước mắt này rồi.

Kể từ khi tấn cấp lên Nguyên Hồn, những đạo sấm sét kia đã không còn đủ khả năng tạo thành thương thế chí mạng với hắn nữa. Cùng lắm nó chì khiến cho xương cốt vừa lành lại đã bị đánh vỡ thêm một lần nữa, thậm chí có thể vỡ vụn đến độ vô cùng đáng sợ. Nhưng thế thì đã làm sao, hắn có năng lực khôi phục kinh người, chẳng mấy chốc rồi sẽ lại đâu vào đấy cả thôi.

Chỉ cần đừng đánh đến mức thân thẻ nát bét, thì hắn không dễ chết vậy đâu.

Da thịt trên người Địch Cừu chẳng còn được mấy chỗ nguyên vẹn, phần lớn xương cốt đều bị gãy, nhìn qua tuy rất khủng khiếp nhưng trên thực tế thì hắn không bị thương nặng lắm.

Linh khí trong linh mạch màu xanh không ngừng bị hấp thu giúp khí thế Địch Cửu liên tục tăng lên.

“Ầm”

Đợt sấm sét thứ chín giáng xuống, chín tia sét thô to nặng nề đánh lên người hắn. Bởi vì tu vi Địch Cửu đã tăng lên vượt bậc, thế nên nó chỉ có thể đánh nát hai xương vai và phun một ngụm máu, chứ không đến nỗi tạo thành vết thương chí mạng nào cho hắn.

Địch Cừu thở phào nhẹ nhõm, hắn dự cảm lôi kiếp đến đây là kết thúc, xem ra màn tra tấn nãy giờ rốt cuộc cũng dừng lại. Tuy rằng thương tích đầy mình nhưng ít ra hắn vẫn còn sống.

Địch Cừu nhanh chóng ngồi xuống vận chuyển Tinh Hà Quyết, vừa cùng cố tu vi vừa dùng để chữa thương. Từng đạo linh vũ ngưng tụ trên đầu, sau đó thầm thấu vào người hắn.

Hiệu quả chữa thương của linh vũ tốt hơn đan dược rất nhiều, da thịt Địch Cửu nhanh chóng lành lại, xương cốt cũng cấp tốc liền lại, tốc độ hồi phục vô cùng nhanh chóng.

Một lúc lâu sau, khi thương thế đã giảm bớt một chút, Địch Cửu mới ngạc nhiên phát hiện Kim Đan chân hỏa vốn luôn bao bọc thân thể hắn lúc này đã biến mất. Thay vào đó là cảm giác mát lạnh theo sau Tinh Hà Quyết chữa trị vết thương cho hắn.

Một ngọn lửa màu đen lơ lững trong tinh không mạch, Địch Cừu vui đến độ đứng bật dậy, lẽ nào đây chính là Đạo Hỏa trong truyền thuyết?

Không lẽ trong lúc vô tình hắn đã ngưng kết thành công Đạo Hỏa rồi sao? Nhưng mà khoan, màu sắc... màu sắc của nó có cái gì đó không đúng lắm. Ngọn lửa này màu đen tuyền, mà ờ giữa còn có vài tia sáng màu xanh xen lẫn trong đó.

A, hạt châu màu xanh đã biến mất rồi?

Địch Cửu đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Nhất định là hạt châu đã dung hợp với ngọn lửa, cho nên ngọn lửa trước mặt hắn mới xen lẫn vài tia màu xanh và có cảm giác mát lạnh.

Địch Cửu giơ tay ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ, đây mới là Nguyên Hồn chân hỏa, nó yếu hơn thứ trong tinh không mạch nhiều lắm.

Xem ra ngọn lửa màu đen kia đúng là Đạo Hỏa không còn gì phải nghi ngờ. Địch Cửu thu hồi Nguyên Hồn chân hỏa, tâm niệm khẽ động, ngọn lửa màu đen nhanh chóng xuất hiện.

Địch Cửu có thể cảm nhận được bên trong nó có khí tức tinh không vô biên, chắc hẳn là có liên quan đến Tinh Hà Quyết mà hắn tu luyện nên Đạo Hỏa hắn ngưng tụ ra mới có khí tức tinh không như thế.

Lôi kiếp vừa rồi gần như là hai lần Cửu Cửu Lôi Kiếp, rất có thể một trong số đó chính là lôi kiếp của Đạo Hỏa. May mà đúng lúc ấy Địch Cừu bước vào cảnh giới Nguyên Hồn cảnh, nếu không thì có khi bản thân chết như thế nào cũng không hay biết.

Sở hữu được Đạo Hỏa này quả thật là quá gian nan, thiếu chút nữa nó đã dồn hắn vào chỗ chết.

Cũng không có gì, miễn sao hắn có một ngọn lửa thuộc về riêng mình.

Địch Cửu nhìn ngọn lửa màu đen đang nhảy múa trong lòng bàn tay, hẳn là nên đặt cho nó một cái tên nhỉ.

Ngọn lửa màu đen, tinh không hắc ám... sao?

Ngọn lửa của người ta đều tỏa ra ánh sáng chiếu rọi thế giới, mà của hắn màu gì không lấy lại là màu đen, làm sao mà chiếu sáng được đây?

Địch Cửu đột nhiên nhớ đến hai câu thơ:

“Đêm tối hãy cho ta ánh mắt màu đen, ta sẽ dùng nó tìm kiếm ánh sáng..."

Nhất định có một ngày ngọn lửa này cũng có thể to lớn mênh mông như tinh không, chiếu sáng toàn thế giới.

Vậy thì quyết định đặt cho nó cái tên là: Quang Minh Tinh Không!