Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần

Chương 10-2




Ngày thứ tư, tuy rằng trong núi rất lạnh nhưng ánh sáng mặt trời vẫn long lanh như trước.

Đến lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú cúa An Dương vương xuất hiện một tia khinh thường, nhịn không được mà giễu cợt trong lòng: Chuyện có tuyết rơi này đúng là vô căn cứ! Sao ta có thể tin chứ? Sao có thể suy nghĩ về câu nói của thằng nhãi đó nhỉ, đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi, xem ra tên nhóc này cũng chỉ nói bậy nói bạ thôi! Nhưng sao Mẫn tiên sinh lại có vài phần kính trong hắn nhỉ?

Quận chúa Phù nhi kia thì không ngừng cười giễu Hoa Bế Nguyệt, dọc theo đường đi còn không ngừng lôi kéo nữ quyến khác châm chọc nàng.

An Dương vương cũng không ngăn nữa, hắn chú ý thấy Mẫn tiên sinh cũng không để ý tới chuyện này lắm!

Hoa Bế Nguyệt không thèm quan tâm tới bọn họ, nhân lúc rảnh rỗi đi săn thêm chút chim bay cá nhảy, chuẩn bị thêm chút thịt khô, mời Lý Ngạn và Lý Tố tới cùng ăn chút thức ăn thôn quê.

Nam tử áo trắng nhìn như nửa mê nửa tỉnh kia, thấy tình hình như thế thì khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mĩ.

Đám tiểu thư quý tộc kia thấy Hoa Bế Nguyệt không hề tức giận thì cũng thấy không thú vị nữa, bỗng nhiên nhớ tới nam tử áo trắng kia các nàng lập tức đổi mục tiêu, dọc theo đường đi không ngừng trổ tài thi từ ca phú, tiếng tì bà không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại có tiếng hát ôn nhã của nữ tử uốn lượn theo từng điệu nhạc, rất phong nhã, tiếng ca vấn vít, khúc vận du dương, Lý Tố và Lý Ngạn nghe thấy cũng nhịn không được mà thả lỏng.

Đi thêm khoảng mười dặm nữa, thời tiết đột nhiên biến đổi, sắc trời đột nhiên tối đen!

Mọi người cũng không mấy để ý, nhóm lửa ven đường chuẩn bị nấu cơm, bỗng nhiên từng trận gió lạnh từ trong núi thổi ra.

Phù nhi quận chúa và đám nữ quyến quý tộc kia run rẩy hết cả người, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh, đợi khi các nàng biết chuyện gì đang xảy ra thì bên ngoài tuyết đã phủ trắng cả một quả đồi.

Không ngờ thiêu niên kia nói đúng! Mọi người không khỏi kinh hãi.

Quận chúa Phù Nhi chà chà hai chân vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nói, "Miệng của tên nhóc kia đúng là miệng quạ đen! Không phải chỉ là một trận tuyết thôi sao? Bây giờ đang là tháng tư, thì có thể lạnh được bao nhiêu chứ?"

Tuy An Dương vương cũng rất kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phục hồi lại trạng thái ban đầu, dù sao tư trang cũng được chuẩn bị khá kĩ lưỡng, có thể ứng phó qua trận tuyết này.

Lúc này trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của thiêu niên nọ, vì thế hắn chuẩn bị phái người mời người nọ đến.

Con ngươi của quận chúa Phù nhi đảo qua, nhanh như chớp ngăn cản An Dương vương, "Sao biểu ca lại đi tìm hắn? Tên nhóc kia sớm biết có tuyết rơi mà không chịu nhắc nhở chúng ta, nhất định là có dụng tâm bất lương, chúng ta không nên để hắn đắc ý, đúng không nào? Huống chi huynh đường đường là vương gia, hắn chỉ là dân đen, tìm hắn làm gì chứ!"

AN Dương vương nhìn bông tuyết đang rơi lất phất bên ngoài, cũng thấy có chút không ổn, xoay người trở lại xe ngựa.

Dù sao trên đời này người có thể khiến một vương gia như hắn cung kính thì có mấy người?

Cho thiếu niên kia đi theo cũng chỉ là do hắn nể mặt Mẫn tiên sinh thôi!

Cùng lúc đó, ánh mắt không nén được kinh ngạc của Lý Ngạn và Lý Tố đồng thời hướng về phía Hoa Bế Nguyệt, hai người thật khâm phục người này, bọn họ thật may mắn khi lựa chọn ở lại trong xe ngựa của Hoa Bế Nguyệt, trong xe trải một lớp cỏ khô thật dày chắn lại cái lạnh thấu xương của gió đêm, cái giường đệm cũ nát kia cũng thật ấm áp, huống chi Hoa Bế Nguyệt còn trải một lớp bông thật dày bên cửa.

Lý Ngạn chui người vào chăn bông nói, "Hoa huynh đệ đã sớm biết trận tuyết này, đúng là kỳ nhân!"

Lý Tố đang muốn khen nàng vài cân thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt biến đổi, "Hoa huynh đệ nói trận tuyết này có khả năng rơi liên tục bảy ngày bảy đêm đúng không?"

Hoa Bế Nguyệt mỉm cười, "Không sai!"

Lý Tố nhịn không được mà nói, "Trận tuyết rơi tới bảy ngày bảy đêm, xem ra không ổn rồi!"

Khóe miệng của Lý Ngạn cụng giật giật, nói, "Đúng vậy, nếu không thể trở lại kinh thành trong một tháng thì vị biểu huynh vương gia kia của ta sẽ chịu không nổi."