Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 34






Chính giữa hiệu trường tuy rằng hoàng trần tung bay, không một bóng người, nhìn qua có chút trống trải, nhưng nhìn ra bốn phía xung quanh, sẽ phát hiện nơi này kỳ thật đã sớm tụ tập rất nhiều người. Bốn góc hiệu trường, được thiết lập bốn cái quân giới xử (nơi đặt vũ khí) lâm thời phân biệt, cung sĩ binh lĩnh giáp trụ cùng binh khí chuyên dùng. Lĩnh đến giáp trụ binh sĩ mặc vào ngay tại chỗ, chuẩn bị nửa canh giờ sau duyệt binh điển lễ.

Uy Vũ Kỵ bắc doanh binh lính một vạn, tất cả đều là binh lính được chiêu mộ từ các nơi trong nước. Tuy rằng bọn họ là sĩ binh có cấp bậc thấp nhất, nhưng dù sao cũng được xưng là thành viên của Uy Vũ Kỵ đệ nhất quân bảo vệ xung quanh hoàng thất, cho nên bên trong bọn họ, không thiếu những người có xuất thân danh môn tướng tương chi hậu cùng thế gia đệ tử (con nhà tướng, người xuất thân danh môn và đệ tử thế gia). Điểm ấy, theo như trang sức trên y phục của bọn họ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Cẩm y quyên thải, còn kém không có phi kim đái ngọc .

Sau khi nhìn quanh một vòng, A Ly không khỏi bĩu môi.

Hồi tưởng lại lúc vừa mới nghe được cái tên Uy Vũ Kỵ này, còn tưởng rằng là cái địa phương gì lợi hại lắm, nhưng hiện tại nhìn thấy đồng nghiệp binh lính này đó, bất quá cũng chỉ là một đám thiếu gia binh yếu ớt mà thôi. Không biết vì sao, A Ly nhưng lại liên tưởng đến tám kì binh thời nhà Thanh (liên hệ google), không biết Uy Vũ Kỵ này huấn luyện ra, có hủ bại không thể sử dụng nổi giống như vậy hay không đây?

A Ly nhìn qua nhìn lại, cuối cùng vẫn là cảm thấy được cái vóc dáng cùng hắn không sai biệt lắm kia của bố y thiếu niên so ra vẫn thuận mắt hơn. Vừa rồi trong lúc thiếu niên lơ đãng, ở phía sau mình nói nơi này là địa ngục. Nghe giọng điệu của hắn, giống như phi thường không muốn đứng ở nơi này nha. Vì thế A Ly tính toán chủ động bước tới, ra mặt an ủi một chút, thuận tiện kết giao bằng hữu.

Thiếu niên vóc dáng rất nhỏ hơn nữa ăn mặc mộc mạc, ở trong một đống đồng nghiệp dáng người cao to, diện mạo hiên ngang, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra ngay. Lúc này, hắn đang xen lẫn trong đám người ngay chỗ đặt quân giới, xếp hàng để lĩnh giáp trụ.

“Này!” A Ly đi ra phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười đến phi thường thân thiết.

Thiếu niên bị hoảng sợ, tựa như một con tiểu thố tử (thỏ con) bị chấn kinh, thân thể hơi hơi co rụt lại, sau đó mới chậm chạp quay đầu, dùng ánh mắt như hắc đậu (đậu đen), khiếp sợ đánh giá A Ly, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Cùng ánh mắt thiếu niên đối thị, A Ly nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc. Đây là hắn sau khi lạc vào thế giới này, lần thứ hai rung động như vậy! Lần đầu tiên là lúc thân cận thưởng thức khuôn mặt đặt tả của Mạc Triêu Dao, lần thứ hai chính là hiện tại —— bị thiếu niên trực diện nhìn chăm chú như vậy.

—— thật là một người rất khá nha!

Cho dù trên mặt có chút bụi đất, ánh mắt cũng lộ vẻ mỏi mệt, nhưng ngay cả như vậy, cũng vô pháp che lắp một cỗ khí chất đẹp đẽ quý phái trời sinh của hắn. Tựa như hoa sen, có loại cảm giác gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Chính là lẳng lặng đứng trong đám người như vậy, nhưng lại đình đình tĩnh thực, hương viễn ích thanh.

A Ly phát hiện chính mình thế nhưng lại khó mà dời mắt khỏi người hắn.

—— hắn rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cũng là thế gia đệ tử? Nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, quả thật không giống thiếu gia nhà giàu nha.

Nghĩ nghĩ, A Ly ngay cả nói chuyện cũng quên mất, chỉ lo ngẩn người. Mà thiếu niên thấy A Ly vẫn còn nhìn chằm chằm mình, nói cái gì cũng không nói, có chút mất hứng hơi hơi nhíu mi, sau đó lại tưởng rằng A Ly đang trêu chọc mình, vì thế lại cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm xếp hàng.

“Cái kia. . . . . .” A Ly gắt gao niết quyền, tự nhủ với chính mình, nhất định phải nói ra phải nói ra!

Lúc này thiếu niên lại ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt u hắc thâm sâu, mang theo một tia mê hoặc, thản nhiên nhìn A Ly.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

Không xong! Bị thiếu niên nhìn chằm chằm như vậy, A Ly lại có chút khẩn trương, ẩn ẩn cảm thấy được trên mặt có chút nóng lên, cầu nguyện ngàn vạn lần cũng đừng hồng lên nha, bằng không liền dọa người .

“Ta. . . . . . Ta gọi là Tô A Ly!”

—— hảo! Rốt cục nói ra !

A Ly thật dài thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi chính mình.

Mà thiếu niên hiển nhiên bị hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của A Ly, biểu tình lại giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nên nhịn không được bật cười. Hắn vừa cười , không chỉ có A Ly, liền ngay cả một đám người bên cạnh, cũng không hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Mọi người trong lòng đều chỉ có một ý tưởng —— mỹ nhân nha!

Thiếu niên vừa rồi không ai để mắt tới, lúc này đã thành tiêu điểm thu hút giữa bao nhiêu người. Có vẻ như ý thức được tất cả mọi người đang nhìn hắn, hai má thiếu niên hơi hơi phiếm hồng, ngượng ngùng cúi đầu.

“Ta. . . . . .”

A Ly anh dũng tiến lên, chân phải một bước, đinh cùng hắn trò chuyện thêm chút nữa, nhưng ai ngờ mới vừa tiến lên được một bước, chợt nghe phía sau truyền đến một thenh âm cực không hữu hảo: “Ngươi chen ngang , tiểu cá tử.”

Một tên bộ dáng như thiếu gia nhà giàu rõ ràng muốn đem bốn chữ『 ta thực kiêu ngạo 』viết lên trên mặt, ỷ mình cao hơn A Ly một cái đầu, níu cổ áo phía sau của A Ly, lôi hắn về chỗ cũ. Người nọ bộ dạng tuy rằng không tồi, cao cao gầy gầy, nhưng tính tình lại quá kém, ánh mắt kiêu ngạo, nhìn ai cũng chỉ bằng nửa con mắt, thuộc loại khi làm trắc nghiệm tâm lí, dù làm bao nhiêu lần đi nữa đều cho kết quả là D, chính là cái loại người không được hoan nghênh nhất!

“Hừ!”

A Ly hừ lạnh một tiếng, đang muốn phát tác, nhưng thấy vài người đứng chung quanh ánh mắt không được hảo cảm cho lắm, nên đành phải nhẫn nại xuống.

“Ra phía sau đi.”

Kiêu ngạo nhân vật thấy A Ly không dám phản kháng, vì thế dáng vẻ càm thêm bệ vệ, tiến lên vung chưởng đẩy A Ly.

A Ly lắc mình tránh né, kiêu ngạo nhân vật mất đi trọng tâm, thân mình lung lay vài cái, suýt nữa té ngã.

A Ly vui sướng khi người gặp họa hướng hắn làm cái mặt quỷ, đang định bước ra phía sau xếp hàng, ai ngờ mới vừa đi được hai bước, vừa rồi đội ngũ còn nhất tề đứng thành một đoàn ngay ngắn, đột nhiên thay đổi đội hình ——biến thành một vòng tròn, vây A Ly ở giữa!

“Các ngươi muốn làm gì?”

Thấy những người biểu tình đều là một bộ 『 chúng ta nhìn ngươi rất không thích 』, A Ly trong lòng cảnh linh đại tác (dấy lên cảnh giác cao độ), không khỏi lui về phía sau nửa bước, gắt gao niết quyền, nhíu mắt trừng trừng nhìn đám người hiển hiện rõ ràng thái độ đối địch với hắn .

“Ngươi còn hỏi chúng ta muốn làm gì?”

Lúc này, kiêu ngạo nhân vật cười lạnh vài tiếng, tiến lên, giơ thẳng một ngón tay lên, nhắm ngay bả vai A Ly hung hăng chọc chọc vài cái, dùng thanh âm chỉ cao khí ngang so với Vinh Nghĩa quận chúa còn muốn hơn gấp trăm lần, nói: “Bổn thiếu gia thầm nghĩ cùng ngươi liên hệ tính danh, làm bằng hữu mà thôi.”

“Liên hệ tính danh?” A Ly không biết trong hồ lô của hắn lại bán cái dược gì.

Chỉ nghe kiêu ngạo nhân vật kia nói: “Bổn thiếu gia họ Bạch, danh Thiên Lí, tự Quy Đức, nam châu nhân sĩ, gia phụ quan chức không cao, cũng chỉ là Thuận Thiên phủ thừa mà thôi.”

—— hừ, còn tưởng rằng hắn muốn làm gì, nguyên lai là đang khoe gia thế nha.

Bất quá. . . . . .

A Ly nghiêng đầu suy tư: Thuận Thiên phủ thừa này rốt cuộc chức quan lớn nhỏ thế nào a?

A Ly căn bản không có nửa điểm khái niệm.

Gặp A Ly không đáp lời, Bạch Thiên Lý còn tưởng rằng hắn đang sợ hãi , nở nụ cười vừa tức diễm vừa kiêu ngạo. A Ly lười cùng hắn nhiều lời, nên chỉ qua loa liên hệ tính danh với hắn nói: “Họ Tô, danh A Ly, mặt khác không có.”

“Không có?”

Vừa nghe lời này, không chỉ có là Bạch Thiên Lý, mà ngay cả đám thiếu gia binh chung quanh kia, cũng hùa nhau cười ha hả.

A Ly bị bọn họ vây quanh, đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ cảm thấy phi thường xấu hổ, hận không thể vung quyền đánh tới, đập nát khuôn mặt xất xược của Bạch Thiên Lý.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy một thanh âm pha hiển uy vũ từ trong đám người truyền đến: “Cười cái gì?”

Tuy rằng chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng uy lực lại vô cùng cường hãn khiến cho đám người một giây trước còn ồn ào, trong phút chốc liền im lặng đến mức ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy.

Mọi người có chút sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại, cũng không hẹn mà đồng thời tản ra hai phía, chừa ra một con đường cho người mới tới, biểu tình trên mặt đã cung kính lại cực kỳ hâm mộ, một chút cũng không có dáng vẻ cao ngạo lúc trước.

Thậm chí ngay cả Bạch Thiên Lý, cũng thu liễm rất nhiều, quy củ đứng tại chỗ.

Thấy thế, A Ly đối với thân phận người vừa tới cũng tò mò hẳn lên, nghĩ thầm, người có thể làm cho Bạch Thiên Lý cũng biến thành bé ngoan thế kia, không biết đến tột cùng có bao nhiêu đầu mấy cánh tay. A Ly đang hình dung bộ dáng người mới tới trong đầu, nhưng không đợi hắn tưởng tượng xong, thành phẩm cuối cùng đã rõ ràng xuất hiện trước mắt hắn!

Đó là một gã thân khôi giáp, khoác ám sắc đại sưởng (áo khoác bằng lông cừu màu xám), thanh niên nam tử vóc dáng cao gầy, y cầm đầu khôi (mũ giáp) trong tay, mái tóc đen dài xõa ra phía trước ôm lấy cổ. Cũng như những binh nhân bình thường khác, làn da của y cũng đạm màu rất nhiều, như là màu ngà, hơn nữa nhẵn nhụi trơn bóng, my mục lại tuấn mỹ.

Người như vậy, tổng cảm thấy câu hoa nhường nguyệt thẹn (nguyên bản: hoa tiền nguyệt hạ) rất thích hợp với y, ngâm thi tác phú, nhưng không biết vì sao, A Ly lại cảm thấy y cùng với một thân khôi giáp kia phi thường xứng đôi! Khí chất của y có chút giống với chủ nhân của Thất Thất – Thiển Thương, nhưng nhìn lại, so với Thiển Thương y càng thêm phần nghiêm túc, mà người trước mắt, thế nhưng lúc này trên khuôn mặt lại mang theo nụ cười ôn nhu.

Nhìn thấy nhìn thấy. . . . . . A Ly đột nhiên cảm thấy. . . . . .

—— nhìn có chút quen mắt!

Chính mình thế nhưng lại cảm thấy quen mắt với một đại nhân vật như vầy? ! Ngay cả bản thân A Ly cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nghĩ lại khi y bước vào thế giới này, bất quá cũng chỉ mới có hơn mười ngày ngắn ngủn mà thôi, những người gặp được lăn qua lộn lại cũng chỉ có Mạc Triêu Dao cùng Đông Vân Tường Thụy chứ mấy.

Như vậy, người trước mắt này là ai?

A Ly đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe 『 bá lạp 』 một tiếng, mọi người đã đồng loạt quỳ trên mặt đất, cúi đầu hành lễ đồng thanh nói: “Tham kiến Thủy tướng quân!”

—— Thủy tướng quân!

A Ly ngây ngẩn cả người, y thế nhưng họ 『 Thủy 』! ? Chẳng lẽ y chính là cái kia. . . . . .

Uy Vũ Kỵ tiền cánh tướng quân, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình, đại ca của Vinh Nghĩa quận chúa, cái người bị Mạc Triêu Dao nói là kiêu ngạo và tự tôn rất cao—— Thủy Du Trần! ?

—— nhìn y như thế nào cũng không nhận ra là một người thực kiêu ngạo nha? !

Khó trách A Ly vừa rồi cảm thấy y thật quen mắt, nguyên lai là giống Vinh Nghĩa quận chúa.

A Ly bị dọa đến sửng sốt sửng sốt, nhưng đột nhiên, lại thấy tên Thủy tướng quân kia mỉm cười với hắn, chỉ chỉ xuống đất, sau đó hỏi: “Ngươi không quỳ?”

“Nga. . . . . . Nga!”

A Ly lúc này mới phản ứng lại, đang định quỳ xuống, nhưng Thủy tướng quân lại từng bước tiến lên, đỡ A Ly, cười nói: “ta nói giỡn mà thôi, ngươi mà quỳ xuống, ta biết chịu tội thế nào đây a?”

“Di?” A Ly không rõ lời y nói là có ý gì.

Không chỉ có A Ly, ngay cả một đám người Bạch Thiên Lý, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn thần tượng hào quang vạn trượng Thủy tướng quân của bọn họ, rồi lại quay qua dùng ánh mắt pha hiển chán ghét nhìn A Ly. Không rõ A Ly đến tột cùng có chỗ nào đặc biệt, Thủy tướng quân nhưng lại nói không thể nhận cái quỳ lạy của hắn? !

Lúc này, chỉ thấy Thủy tướng quân ôm lấy vai A Ly, dẫn hắn đến trung tâm nơi mọi người đứng.

A Ly ngửa đầu nhìn y, không biết y đến tột cùng là muốn làm gì. Ngay sau đó, Thủy tướng quân đột nhiên nắm lấy y phục của A Ly, xoẹt một cái xé xuống!

“A!”

A Ly bị dọa hét lên, nghĩ thầm, thế giới này sao lại có nhiều sắc lang như vậy!

Lúc này, lại nhìn thấy ngón tay Thủy tướng quân khẽ trượt, chỉ vào miệng vết thương trên vai A Ly, ngẩng đầu nói với mọi người: “Mấy ngày trước, Hoàng Thượng xuất cung bị tập kích, nếu không phải nhờ vị tiểu huynh đệ này, thay Hoàng Thượng cản một tiễn, chỉ sợ. . . . . .”

Y cũng không nói tiếp nữa, đột ngột quay người A Ly lại, để cho mọi người xung quanh có thể nhìn rõ miệng vết thương trên vai hắn, thấp giọng nói: “Đây là miệng vết thương khi đó lưu lại.”

“Cái gì, vóc dáng nhỏ nhắn này thế nhưng. . . . . .” Mọi người biểu tình đều là một bộ không thể tin được. Hoàng Thượng xuất cung gặp chuyện, bọn họ đã sớm nghe nói, nhưng trăm triệu không thể tưởng được người vì Hoàng Thượng chắn tiễn, lại là tên tiểu binh A Ly không chút vừa mắt này? !

Đặc biệt là Bạch Thiên Lý, vẻ mặt hắn trước kia cũng còn có tám phần bình thản , nhưng lúc này lại một chốc biến xanh, một lát hóa bạch, thú vị cực kỳ.

Thấy biểu tình mọi người đều ngây ra như phỗng, A Ly đột nhiên cảm thấy không còn giận nữa, dùng ánh mắt cảm tạ nhìn Thủy tướng quân.

Thủy tướng quân cũng cúi đầu mỉm cười, sờ sờ đầu A Ly, cúi người thấp giọng nói bên tai A Ly: “Về sau hảo hảo ở chung cùng với mọi người nga.”

A Ly thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu. Nghĩ thầm, tên hỗn đản Mạc Triêu Dao này cư nhiên lừa mình, nói cái gì Thủy Du Trần nhãn cao thủ đê, mục trung vô nhân (cao ngạo thủ đoạn, không coi ai ra gì). Hôm nay gặp mặt, mới biết cái gì gọi là ngọc thụ lâm phong, lan lăng tái thế. Khẳng định là Mạc Triêu Dao ghen tị bộ dáng của Thủy tướng quân mĩ hơn hắn, hơn nữa khí chất lại hảo, cho nên mới ở sau lưng y nói bậy! Hừ!

Bởi vì Thủy tướng quân xuất hiện, giúp A Ly giải  vây. Đám người Bạch Thiên Lý mặc dù không phục, nhưng biết thân phận A Ly, hơn nữa sau khi nhìn thấy Thủy tướng quân có ý chiếu cố hắn, cho nên đối hắn cũng có chút kính sợ, không dám tùy tiện sinh sự .

Thấy đám người tản đi, A Ly mới thở phào nhẹ nhõm, đang định đi xếp hàng lĩnh giáp trụ. Nhưng đột nhiên có một người túm lấy cánh tay hắn, A Ly nhìn lại, chính là thiếu niên đẹp tựa liên hoa kia! Thiếu niên đối A Ly mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Phượng Lê.”

“Phượng Lê? !” A Ly sửng sốt, nhìn khắp nơi xung quanh, đây là giáo trường, chỗ nào có Phượng Lê?

“Tên của ta.” Thiếu niên thấy A Ly không rõ ý, giải thích nói, “Ta gọi là Phượng Lê, Trung Châu nhân sĩ, tiên phụ từng là nhất đẳng thị vệ trong cung, lĩnh bổng lộc tam phẩm.”

“Phượng Lê nha. . . . . . Quả là một cái tên thật đẹp nha. . . . . .”

A Ly thản nhiên ứng một câu, nở nụ cười, nghĩ thầm, nguyên lai hắn cũng là nhân vật có chút bối cảnh nha, nhưng hiện tại nhìn hắn có chút khốn cùng, nói vậy gia đạo phải chăng đã sa sút, không lớn mạnh như trước a?

“Đúng rồi, cái Thuận Thiên phủ thừa khi nãy, là quan mấy phẩm?” A Ly rất muốn biết thế lực chống lưng cho Bạch Thiên Lí rốt cuộc có bao nhiêu cường.

“Tam phẩm, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ngươi đắc tội hắn, về sau cũng nên cẩn thận.”

“Hì hì, không có việc gì.” A Ly lơ đễnh cười, đánh trống lãng sang đề tài khác, “Đúng rồi, ngươi cảm thấy Thủy tướng quân của chúng ta thế nào?”

“Thủy tướng quân của chúng ta?” Phượng Lê nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

“Chính là cái người khi nãy a!” A Ly cường điệu một chút.

“Hắn nha. . . . . .” Phượng Lê than dài thanh âm.

“Thế nào?” A Ly mở to hai mắt.

Phượng Lê cười nói: “Ngươi địa khái là nhầm người rồi, người khi nãy không phải tướng quân của『 chúng ta 』. . . . . .”

“Di? Ta rõ ràng nghe được các ngươi đều gọi hắn là『 Thủy tướng quân 』 mà!”

Phượng Lê giải thích nói: “Họ của hắn tuy rằng là Thủy, nhưng không phải Thủy Du Trần, mà là Thủy Du Ngân, yêu tử của Thủy Thừa tướng, Uy Vũ Kỵ cánh tả tướng quân!”

“Cánh tả! ?” A Ly hảo tiếc nuối.

“Ân.” Phượng Lê gật gật đầu, lại nói, “Hắn là tướng quân nam doanh, hôm nay chỉ sợ là bởi vì bắc doanh có duyệt binh điển lễ, nên mới có thể đến nơi này a?”

“Chúng ta ở bắc doanh, hắn ở nam doanh, nói như vậy. . . . . . Về sau rất khó gặp được?” A Ly thực để ý vấn đề này.

“Này đương nhiên , quân doanh là phong bế mà. Đừng nói là băng ngang kinh thành qua nam doanh, chúng ta căn bản là không được phép ra khỏi doanh địa này.”

“Như vậy a. . . . . .” A Ly thật sự hảo thất vọng, nghĩ thầm, vì cái gì Mạc Triêu Dao lúc trước không phân hắn ở nam doanh a? Nhưng nghĩ lại, nếu đều là người của Thủy gia, tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần của bọn họ có lẽ cũng không khác với Thủy Du Ngân cho lắm? Mang theo một tia ảo tưởng, A Ly lại hỏi thăm Phượng Lê: “Tướng quân của chúng ta ở nơi nào a?”

“Nhạ, nơi đó.”

Phượng Lê chỉ cho A Ly một hướng, A Ly nhìn theo, trong nháy mắt ảo tưởng gì cũng chưa có. Chỉ thấy một tráng hán cao lớn thô kệch, đang đứng chống nạnh cười to, cùng cái tên kiêu ngạo Bạch Thiên Lý hữu thuyết hữu tiếu (nói nói cười cười). Quả nhiên là vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân (này chak giống ngưu tầm ngưu mã tầm mã a~), cái người có thể hòa hợp với Bạch Thiên Lí, chỉ sợ đúng như lời Mạc Triêu Dao nói, là một người luôn cho mình là đúng a.

“Ai ~”

Thở thật dài một hơi, A Ly xếp hàng đi lĩnh giáp trụ.