Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 4




Cho mọi người lui khỏi Thanh Tịnh Cung, Mạc Triêu Dao cùng A Ly hai người mặt đối mặt ngồi nhìn nhau. Bọn họ đã đặt ra quy tắc, hai người một hỏi một đáp.

Mạc Triêu Dao phát ngôn trước:ngươi gọi là gì?

Tô A Ly. Còn ngươi?

Mạc Triêu Dao.

Mạc Chiêu Diêu(1)? A Ly nhịn không được bật cười, kỳ thật cũng không quái, bởi vì khuôn mặt của ngươi, đi trên đường, tưởng không chiêu diêu cũng là không có khả năng.

Mạc Triêu Dao nhợt nhạt cười, hỏi:ngươi làm cách nào xuất hiện tại tẩm cung của trẫm?

ta cũng không biết, ta đang đi trên đường, đột nhiên một chiếc xe tải đánh tới, ta chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cả người liền bay lên. Bay lên bay lên liền hôn mê ở đây, đến khi ta mở mắt thì, cũng đã ở trong này. A Ly vừa nói, một bên đứng lên, dùng động tác diễn lại cảnh  lúc ấy hắn như thế nào bị tông cho Mạc Triêu Dao xem.

nói như vậy, ngươi là linh hồn xuất khiếu? Mạc Triêu Dao trầm tư.

A Ly cải chính nói: cũng không hoàn toàn là linh hồn xuất khiếu, bởi vì cả thân thể ta đều tới đây nha. Phải nói là xuyên việt giá không.

xuyên việt giá không? Mạc Triêu Dao nặng nề khôi phục.

Thấy đối phương lộ ra biểu tình khó có thể lý giải, A Ly còn lo lắng hắn không chịu thừa nhận, đem mình xem như tên chiêu diêu phiến tử tống xuống địa lao. Nhưng kết quả, Mạc Triêu Dao chấp nhận danh từ mới này bằng tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt, ánh mắt vừa nãy còn mê mang liền chuyển thành hiểu được. Sờ sờ cằm, thấp giọng nói: nguyên lai là xuyên việt giá không a, thật sự là thú vị……

Thấy Mạc Triêu Dao hai mắt lóe ra hào quang tò mò lại hưng phấn, A Ly cúi cúi thở dài, ai…… Chuyện này không có thú vị gì đâu, ta chính là phiền não muốn chết…… Sao lại tới địa phương quái quỷ như vầy……

Mạc Triêu Dao mỉm cười an ủi nói: có cái gì mà phiền chứ? Hoàng cung này có không ít người muốn vào mà vào không được, trong khi ngươi lại có thể vào; tẩm cung của trẫm có không ít mỹ nữ nghĩ muốn đến mà đến không được, nhưng ngươi nay lại ở đây…… Ngươi nên cao hứng mới đúng, phiền não cái gì? Đúng rồi, trẫm lại hỏi ngươi……

sao lại là ngươi hỏi ta, nên là đến phiên ta hỏi ngươi. A Ly đánh gảy lời Mạc Triêu Dao, dùng ánh mắt hoài nghi dò xét hắn một lần, quả thật rất khó để tiếp nhận chuyện này, hỏi, ngươi thật sự là…… Hoàng đế?

Mạc Triêu Dao trả lời vấn đề này của hắn đã muốn gãy cả lưỡi, liền ôm lấy cánh tay, biểu tình không kiên nhẫn, gật mạnh đầu, ngươi còn hỏi, trẫm liền sinh khí.

Chẳng biết vì sao, khi đối mặt với thiếu niên kỳ quái đột nhiên xuất hiện tại tẩm cung của mình này, Mạc Triêu Dao đối hắn không có một chút hoài nghi, liền khi đối phương nói với chính mình là do xuyên việt giá không mà đến, cũng không hề nghi ngờ lời nói của người này, hắn như hiểu thấu toàn bộ, không có chút hoài nghi. Nếu đổi lại là người khác, khẳng định đầu tiên sẽ đem A Ly áp giải đến hình bộ đại lao hảo hảo khảo vấn một phen, thẩm tra xem là thích khách của nơi nào phái đến.

Nhưng chính là Mạc Triêu Dao một chút cũng không đem A Ly cùng cái loại thích khách hay nhân vật nguy hiểm liên hệ với nhau.

Tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng Mạc Triêu Dao nhìn A Ly vô luận là nói chuyện, hay là làm việc, đều là cảnh tượng phi thường đáng yêu, nghĩ gì liền nói cái đó, nhãn thần trong sáng không một chút tư tâm. Cho dù không giống Vinh Nghĩa quận chúa như khỏa bảo thạch lòe lòe động lòng người, nhưng lại như một khối phác ngọc(2), toàn thân như có một luồng hào quang ôn nhu vây quanh, thức tỉnh lòng người, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, liền cảm thấy thật đặc biệt, đặc biệt ấm áp.

Nghĩ vậy, Mạc Triêu Dao bỗng lộ ra một tia cười ôn nhu.

Nhưng A Ly lại hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt đối phương nhìn hắn, rõ ràng đã xảy ra biến hóa, còn ở một bên lầm bầm tự nói: không thể nào…… Nếu ngươi thật sự là hoàng đế, nữ nhân vừa rồi lại là……

là biểu muội của trẫm, Vinh Nghĩa quận chúa, rất được thái hậu sủng ái, người luôn bức ép trẫm phải lập nàng ta làm hậu.

oa. Nếu thực lập nàng làm hoàng hậu, các phi tử khác nhất định sẽ không hảo… A Ly lộ ra biểu tình thâm trầm suy tư. Tuy nhiên hắn cũng phải thừa nhận Vinh Nghĩa quận chúa đúng thật là mỹ nhân, nhưng quả có phần điêu ngoa, vừa rồi chẳng qua là thấy mình nằm trên giường, liền xông tới đánh mắng, nhưng cuối cùng cũng chẳng biết vì sao lại vừa khóc vừa chạy ra.

Đang lúc A Ly nhớ lại, thanh âm của Mạc Triêu Dao lại truyền tới, ngươi vừa rồi nói chuyện loạn xạ, đã hại thảm trẫm rồi.

ta đâu có nói chuyện loạn xạ? Lời ta nói đều là sự thật, hơn nữa sau khi gặp ngươi dùng mắt ra hiệu, ta liền ngoan ngoãn câm miệng.

hừ, nói sạo! Mạc Triêu Dao giả bộ sinh khí, nhíu mày nói, dù sao Vinh Nghĩa quận chúa là bị ngươi tống đi, hơn nữa rất có thể nàng ta đã trực tiếp đi gặp Thái Hậu vừa khóc vừa kể lể…… Mà Thái Hậu…… Nói không chừng là đang trên đường tới đây…… Trẫm khổ a……

không thể nào? A Ly nháy mắt, hắn không nghĩ tới Vinh Nghĩ quận chúa kia lại ngang ngạnh như vậy.

sao lại không? Nàng ta chính là biểu muội của trẫm, chất nữ thân cận của Hoàng Thái Hậu, là chưởng thượng minh châu(3) của đương triều Thừa tướng. Một cái dậm chân của nàng, cả hoàng cung liền ba tầng run rẩy, trẫm tuy là Hoàng Đế cũng phải nhượng nàng ta ba phần. Hôm nay làm nàng hiểu lầm trẫm dưỡng nam sủng, không hảo hảo tới chỗ Thái Hậu cáo trạng mới là lạ.

hiểu lầm ngươi dưỡng nam sủng? A Ly nghĩ thấy chính mình như lại nghe được một cái từ không tiếp thu nổi.

trẫm mặc kệ, dù sao chính là ngươi hại trẫm bị hiểu lầm, trẫm muốn ngươi phải chịu trách nhiệm. Mạc Triêu Dao bắt đầu lộ mặt xấu xa.

ta chịu trách nhiệm? Ta phải làm sao chịu trách nhiệm? vừa mới xuyên việt giá không tới cái nơi sinh nhân địa đều không hiểu biết, liền gặp phải phiền toái. Rõ ràng cái gì cũng chưa có làm, lại bị người ta bắt chịu trách nhiệm. A Ly không khỏi âm thầm kêu khổ.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một tiếng Thái Hậu giá lâm, Vinh Nghĩa quận chúa giá lâm.

A Ly sững sờ, nghĩ thầm , quả nhiên là Mạc Triêu Dao nói đúng.

——— ———*****——— ———-

(1)tên của anh là ‘Triêu Dao’, Triêu 朝= buổi sáng, Dao 遥= xa, dài. A Ly lại nghe thành ‘Chiêu Diêu’, Chiêu 招= mời gọi, Diêu 摇 = quấy nhiễu, lay động.

(2)phác ngọc: ngọc ẩn trong đá.

(3)chưởng thượng minh châu: viên minh châu trong lòng bàn tay. Chak là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đó mà.