Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 24: Tiểu nam dưỡng gia




Ở Triều Tùy ngũ thù tiền được gọi là Khai Hoàng ngũ thù, một xâu trăm tiền, một nghìn tiền nặng bốn cân hai lượng. Do lượng tiền lưu thông trên thị trường ít nên tỉ giá khá cao. Bình thường một người một tháng chỉ cần tiêu hết vài xâu tiền, nhưng lần này Nguyên Khánh gặp vận may, săn được một con báo gấm cực kỳ quý báu, liền gặt hái được một khoản kha khá.

Sáu trăm năm mươi xâu tiền, nặng hơn hai trăm bảy mươi cân, tổng cộng sáu vạn năm nghìn tiền. Đương nhiên là Ngô chưởng quầy không có nhiều tiền như thế để đưa cho hắn đưa cho hắn sáu lượng vàng và năm mươi xâu tiền mặt. Vàng lại không lưu thông, nó thuộc vào loại bảo vật tài chính, bạc trắng cũng vậy. Một lượng bạc trắng đáng giá hai mươi xâu tiền, rất nhiều thương nhân sợ tiền quá nặng nên đã đem bạc trắng đúc thành từng hạt nhỏ như hạt đậu, mỗi hạt nặng một tiền, giá hai xâu tiền, rất tiện dụng.

Tuy rằng triều đình không cho phép thông hành hạt đậu bạc tự đúc này, nhưng trên thực tế thì nó đã trở thành một loại biến tướng của tiền tệ, đặc biệt là những vùng biên giới được dùng rất rộng rãi.

Nguyên Khánh bỏ năm mươi xâu tiền và sáu lượng vàng bỏ vào trong hầu bao, vác lên vai rồi xông xáo đi về nhà.

Thanh đao vàng ở trước ngực đáng giá mấy trăm kim, nhưng lại không đáng giá bằng túi tiền mà hắn đang vác trên vai. Có số tiền này rồi, thì thím sẽ không còn phải chép sách nữa, có thể mua thuốc cho Nữu Nữu rồi. Nhà họ đã có thể được ăn thịt.

Điều quan trọng hơn hết là hắn đã tìm ra cách để kiếm tiền, có thể từ đó mà khiến cho gia đình bọn họ trở nên khấm khá. Tâm nguyện lớn nhất của Nguyên Khánh chính là khôi phục lại sự tự do cho thím và Nữu Nữu. Mua cho họ một căn nhà để bọn họ có thể sống một cuộc sống bình thường.

Từ sâu trong thâm tâm mình hắn không hề muốn dựa dẫm vào Dương gia, chỉ muốn dựa vào bản lĩnh của mình, chỉ thế thôi hắn cũng đủ tự mình nuôi dưỡng gia đình rồi.

- Thím, Nữu Nữu!

Vừa bước vào trong sân, hắn liền buông hầu bao xuống. Thẩm Thu Nương từ trong bếp bước ra, có chút oán trách:

- Nguyên Khánh, cháu đi đâu vậy, sao giờ mới về?

- Thím, cháu đi Long Thủ Nguyên để luyện bắn tên.

Nguyên Khánh không dám nói là hắn đi săn báo, nên đành nói dối là đi luyện công, rồi lại hỏi:

- Nữu Nữu đâu rồi ạ?

- Nguyên Khánh ca ca, muội ở đây!

Nữu Nữu bước ra từ phòng của hắn, trong tay còn cầm một cái bao nặng. Nguyên Khánh ngẩn người, hỏi:

- Cái gì vậy?

Thẩm Thu Nương cười nói:

- Sư phụ của cháu bảo người mang đến đấy, đều là những thuốc quý. Nói rằng cháu kết hợp đan dược mà dùng. Vẫn còn một số thuốc rẻ tiền hơn, nói rằng cháu tự mình đi mua. Nguyên Khánh, đến lúc cháu nhớ nhắc ta loại nào với loại nào nhé, ta sẽ ra ngoài thành hái cho cháu.

Nguyên Khánh không ngờ Trương Tu Đà lại là người cẩn thận như vậy, không ngờ lại còn nghĩ hắn không có tiền để mua. Hắn cũng hiểu Trương Tu Đà sợ người khác biết được phương thuốc phối hợp nên mới không đưa toàn bộ đơn thuốc đến cho hắn, chỉ đem cho hắn vài thứ dược liệu quý mà thôi. Trong lòng hắn thật cảm động, gật gật đầu nói:

- Thím, sau này thím không cần phải đi hái thuốc nữa, sau này cháu sẽ đi mau thuốc, chúng ta không còn phải lo nghĩ về tiền bạc nữa.

- Thằng ngốc này, ăn nói cái gì thế?

Thẩm Thu Nương không hiểu Nguyên Khánh đang nói cái gì, thấy bên cạnh chân hắn có một cái hầu bao, liền trầm giọng hỏi:

- Trong túi kia là cái gì vậy?

- Thím, đi theo cháu!

Nguyên Khánh đóng cửa lại, cầm theo túi hầu bao theo thím vào phòng. Vào phòng, thím liền cười nói:

- Lén lén lút lút làm cái gì vậy?

- Nguyên Khánh ca ca, muội cũng muốn xem!

Nữu Nữu cũng chạy vào.

- Nữu Nữu, đóng cửa lại.

Nguyên Khánh rất hiểu đạo lý “tiền tài không thể lộ”. Một khi người nhà Dương gia biết họ có tiền, thì sẽ nảy sinh rất nhiều phiền toái. Có kẻ ghen ghét, đố kỵ sẽ đi tố cáo, dù sao thì thân phận của thím và Nữu Nữu cũng chỉ là nô tì, mà chuyện nô tì có tiền là chuyện hết sức nghiêm trọng từ xưa đến nay.

Đợi Nữu Nữu đóng cửa xong, Nguyên Khánh mới cởi bỏ hầu bao. “Xoẻng” một tiếng, tiếng kêu của năm mươi xâu tiền và sáu lượng vàng lần lượt được đổ ra.

Thẩm Thu Nương và Nữu Nữ lập tức sợ hãi. Nữu Nữu trông thấy sáu đĩnh vàng lấp lánh, liền không đừng được, thất thanh kêu lên:

- Oa! Sao lại nhiều tiền thế này!

Mặc dù cuộc sống của Thẩm Thu Nương rất túng quẫn, nhưng cô xuất thân là một người Giang Nam khá giả, nên trong lòng cũng không mấy ngạc nhiên. Mà điều cô quan tâm là Nguyên Khánh lấy số tiền này ở đâu ra?

Sư phụ của hắn đi về phía Nam rồi, chắc chắn không phải ông ta. Dương tướng quốc cũng không ở kinh thành, Dương gia lại không đời nào mà đi cho hắn tiền. Vậy thì số tiền này ở đâu ra?

Thẩm Thu Nương sa sầm nét mặt:

- Nguyên Khánh, cháu nói thật cho ta biết, số tiền này từ đâu ra?

Điều cô ta lo lắng nhất chính là Nguyên Khánh đi vào con đường tà đạo, đặc biệt là hiện nay võ công của hắn rất giỏi, liệu hắn có lợi dụng võ công của mình mà đi làm mấy chuyện phạm pháp không nhỉ.

Nguyên Khánh cũng cảm nhận thấy sự nghiêm khắc trong lời nói của thím, hắn liền vội vàng cười giải thích:

- Thím ơi, thím yên tâm đi! Cháu tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu đâu. Số tiền và số vàng này là do cháu kiếm được đấy.

- Kiếm được?

Thẩm Thu Nương không tin, làm gì có chuyện mà một ngày có thể kiếm được nhiều như thế chứ. Hơn nữa lại có cả vàng. Cô ta nhíu mày:

- Kiếm ở đâu? Cháu nhất định phải nói thật cho thím biết.

Lúc này Nữu Nữu đã xếp vàng và tiền thành từng đống, cô ngước mặt lên mừng rỡ nói:

- Nguyên Khánh ca ca, chỗ này chắc phải đến sáu trăm xâu tiền ấy nhỉ!

Sáu trăm xâu tiền là số tiền mà họ có thể sống trong 10 năm. Không ngờ một khoản tiền lớn như vậy, Thẩm Thu Nương lại càng thêm lo lắng:

- Nguyên Khánh, có phải cháu ….

- Thím, không có gì, cháu đi săn thú.

Nguyên Khánh thở dài một tiếng, chỉ đành nói thật, rằng khi luyện võ đã gặp phải dã thú, nói vậy càng khiến cho thím lo hơn. Hắn mò vào trong túi, lấy ra một cái răng nanh con báo gấm, xòe ra trên tay, đó là chứng cứ mà hắn còn lưu lại.

- Cháu đi săn ở Long Thủ Nguyên, vốn muốn săn một số chim trĩ, vịt hoang, bán đi kiếm một ít tiền. Như vậy thím sẽ không phải thức suốt đêm để chép sách nữa. Không ngờ lại thấy một cháu báo gấm chạy từ tây nội uyển ra, kết quả là cháu đã bắt được nó, bán đi được sáu trăm năm mươi xâu tiền…

Lời của hắn chưa nói xong, Thẩm Thu Nương đã ôm chặt hắn vào lòng, nước mắt như mưa:

- Thím bất tài, đã để cho một đứa trẻ 8 tuổi phải đi săn để nuôi cả nhà. Thím thật bất tài vô dụng!

Nguyên Khánh bị thím ôm chặt trong lòng, hai mắt của hắn cũng đỏ hoe, nghẹn ngào gọi:

- Mẹ!

Thẩm Thu Nương chấn động, cô cúi xuống hỏi:

- Con gọi ta là gì?

Nguyên Khánh cúi đầu, thấp giọng nói:

- Lần đầu tiên gặp thím, con đã coi thím như là mẹ của con rồi.

Thẩm Thu Nương lại ôm hắn vào lòng, bật lên khóc nức nở:

- Thằng ngốc, con chính là con trai của ta mà!

Nữu Nữu rụt rè đứng lên, kéo kéo tay áo của mẹ, nói nhỏ:

- Mẹ!

Thẩm Thu Nương lau nước mắt, xoa xoa đầu Nguyên Khánh:

- Con trai, chúng ta là mẹ con, nhưng con vẫn phải gọi ta là thím nhé, con hiểu không?

- Thím, con hiểu ạ!

- Được rồi, con cất tiền đi. Chúng ta đi ăn cơm đã, việc săn thú tính sau.

Nguyên Khánh và Nữu Nữu cùng nhau thu dọn lại số tiền và vàng nhét vào hầu bao. Nguyên Khánh lại lần nữa dặn dò Nữu Nữu:

- Nhất định không được nói cho ai biết, nhớ không?

Nữu Nữu cười hì hì nói:

- Muội hiểu mà. Giả dụ như thanh kiếm kia mẹ có hỏi muội, muội cũng kiên quyết nói là do sư phụ của huynh tặng muội.

- Thím tin sao?

- Cuối cùng cũng tin. Mẹ bảo muội sau này phải đi cám ơn sư phụ của huynh.

- Vậy thì tốt rồi, huynh sợ nhất là muội làm lộ chuyện. Chúng ta làm thế rồi sau này rửa tay bằng chậu vàng.

- Hì hì! Thì làm như thế. Chúng ta cứ như đạo phỉ ấy nhỉ.

- Nữu Nữu, Nguyên Khánh, mau ra ăn cơm!

Tiếng của Thẩm Thu Nương vọng ra từ bếp.

- Chúng con đến đây ạ!

Nguyên Khánh và Nữu Nữu chạy đến nhà bếp ngồi xuống. Thẩm Thu Nương liền đưa cho hai đứa đôi đũa:

- Ăn đi!

Hôm nay Thẩm Thu Nương phải đi giao một đống sách, có được hai xâu tiền, chính vì thế mà cô đã ra chợ mua hai cân thịt để cho chúng ăn bồi dưỡng.

Cô gắp miếng thịt to nhất cho Nguyên Khánh, cười nói:

- Ta vốn muốn mua một con gà, nhưng đi muộn quá, nên gà đã bán hết rồi. Ngày mai mua cho con ăn.

Nói đến gà, Nguyên Khánh không nhịn được cười phá lên:

- Thím, không cần mua đâu, để mai con đi săn hai con gà rừng về. Hôm nay con săn được một con làm bữa trưa.

Mắt Nữu Nữu sáng lên:

- Nguyên Khánh ca ca, ngày mai muội cùng đi nhé.

Nguyên Khánh đưa tay gõ vào trán cô:

- Muội không được đi, nguy hiểm lắm, đi sẽ làm gánh nặng cho huynh đấy!

- Ai bảo thế?

Nữu Nữu chu cái miệng ra:

- Khinh công của muội tốt hơn huynh đấy. Có một đêm chẳng phải muội và huynh cùng trèo tường vào võ quán hay sao?

Nguyên Khánh sợ đến mức vội vàng đá chân cô bé một cái, ý là không thể tiết lộ chuyện này. Thẩm Thu Nương không để ý lời của Nữu Nữu. Tâm trạng của cô ta còn đang nghĩ đến chuyện đi săn. Bất giác cô thở dài:

- Ta ngốc quá, lúc đi hái thuốc ta cũng nhìn thấy gà rừng, thế mà tại sao từ trước đến nay không nghĩ đến chuyện bắt một con về cho các con ăn bồi bổ sức khỏe nhỉ!

Thẩm Thu Nương kỳ thật là người rất trầm tính, cô ta không dám bại lộ chuyện mình có võ công. Mỗi lần dạy võ công cho Nữu Nữu đều phải đóng chặt cửa lại. Lúc đầu lý do cô ta lưu lại Dương phủ chính là để báo thù cho chồng, kẻ thù của bàcô không phải là Dương Tố, hơn nữa muốn tự tay thay chồng giết Sử Vạn Tuế. Cô đã hai lần gặp Sử Vạn Tuế ở trong Dương phủ, nhưng đều không ra tay, sau này thì không còn thấy bóng dáng gã đâu nữa.

Thời gian trôi qua, sự thù hận của cô ta cũng dần nguôi ngoai. Nếu như không vì chuyện nuôi dưỡng Nguyên Khánh, thì có lẽ cô ta đã đem con gái rời xa Dương phủ rồi. Thiên hạ rộng lớn, làm gì không có chỗ cho hai mẹ con cô dung thân, cần gì phải làm nô tì cho người khác.

Nhưng từ khi nhận nuôi dưỡng Nguyên Khánh, thì cô gần như là được tự do. Dương phủ không có sự ràng buộc nào với cô cả. Năm này qua năm khác, cô toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng hai đứa trẻ.

Nhưng bất kể thế nào, thì cô ta cũng không thể tiết lộ chuyện mình biết võ công được. Thà rằng chép sách kiếm tiền cũng sẽ không đi săn kiếm tiền giống như Nguyên Khánh được. Hơn nữa cô cũng không thể nào tưởng tượng được, một con báo gấm có thể đáng giá sáu trăm năm mươi xâu tiền.

Trong lòng cô hiểu quá rõ, báo gấm đương nhiên là rất đáng tiền, nhưng đã biết bao nhiêu thợ săn đã phải bỏ mạng dưới nanh vuốt của nó. Cho dù cô có gặp phải báo gấm cũng chưa chắc đã đánh được nó. Mà cho dù là người có võ công bình thường cũng khó có thể đánh được nó. Chỉ có kỹ năng đánh nhau của võ tướng như Trương Tu Đà mới có thể cùng nhau vật lộn với con báo được.

Nghĩ đến đó, Thẩm Thu Nương liền lo lắng:

- Nguyên Khánh, con đi săn mấy con chim trĩ, vịt hoang gì đó thì ta không phản đối, nhưng con đi vật lộn với hổ báo thì quá nguy hiểm. Con cẩn thận, đừng đi nữa.

Cuộc vật lộn ngày hôm nay của Nguyên Khánh và con báo gấm khiến cho hắn tin là hắn có thể đánh thắng được. Chỉ có điều hắn không muốn thím phải lo lắng, nên cười nói:

- Thím, có muốn săn cũng làm gì có mà săn! Con báo ngày hôm nay từ trong nội uyển chạy đến, hơn nữa con đã luyện được võ nghệ rồi, nhất định phải có sự đột phá. Điều này sư phụ cũng đã nói, hôm nay con đánh gục con báo rất nhẹ nhàng. Thím cứ yên tâm nhé! Bây giờ võ công của con lợi hại lắm!

Thẩm Thu Nương biết đứa nhỏ này đã thực sự trưởng thành, bản thân mình không thể ngăn cản được nữa, chỉ có thể hướng cho hắn không đi vào con đường tà đạo, nên đành cho hắn đi vật lộn một phen vậy!

Thở dài một tiếng, bà nói:

- Mau ăn cơm đi, nước sôi rồi đấy, đợi tí nữa rồi đi tắm đi nhé!

Nguyên Khánh vốn muốn lấy thanh đao vàng ra khoe với Nữu Nữu, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được. Thím và Nữu Nữu là nô bộc trong tay của Trịnh phu nhân, hắn nghe nói Trịnh phu nhân rất hám vàng bạc châu báu. Hắn chuẩn bị đợi cho Trịnh phu nhân về rồi, sẽ dùng thanh đao vàng này để đổi lấy sự tự do cho hai mẹ con Thím và Nữu Nữu.