Thiển Hạ Vi Lương

Chương 35: Thay đổi




Bởi vì Tập Vi Lương kiên trì yêu cầu , Lâm Thiển Hạ sau khi xuất viện phải ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới quay lại trường học.

Vì chuyện ăn trộm, người xưa nay vốn không có tiếng tăm gì ở học viện như Lâm Thiển Hạ đột nhiên sau một đêm trở nên nổi tiếng. Khi đi học, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt l.q.d quét về phía cô, sau đó lại nhỏ giọng thảo luận.

Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất kỳ cục, rõ ràng mình là người bị hại, nhưng thái độ của mọi người đối với cô lại giống như cô đang làm chuyện xấu.

Nguyễn Đình cùng Diêu Dương và mấy cô gái quen Lâm Thiển Hạ rối rít tiến lên vây quanh, hỏi han cô rất ân cần.

Lâm Thiển Hạ thấy Nguyễn Đình và Diêu Dương thì không hề cảm thấy vui mừng, Vương Mộng Khuê đã kể cho cô biết hai người bọn họ chính là đầu sỏ gây nên tai nạn hôm trước. Nhưng vì hai người họ l.q.d xin lỗi cô rất thành khẩn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người nên cô cũng không tiện phản bác.

Sự cố đêm đó làm Lâm Thiển Hạ bị ám ảnh rất nhiều. Mấy ngày đầu, gần như tối nào cô cũng mơ thấy ác mộng. Nếu không phải mơ l.q.d thấy nửa đêm có người leo lên giường cô, mở mắt lớn nhìn cô chằm chằm thì cũng là những giấc mơ ngổn ngang hay ác mộng.

Nếu không phải có Tập Vi Lương mỗi lần Lâm Thiển Hạ giật mình tỉnh dậy đều sẽ nhẹ nhàng ôm cô l.q.d nhỏ giọng an ủi, cô cũng sẽ không hồi phục được nhanh như vậy.

Chuyện này không chỉ gây ảnh hưởng đến cô l.q.d mà thậm chí ngay cả Tập Vi Lương cũng tiều tụy đi rất nhiều. Hơn nữa, Lâm Thiển Hạ cũng không thể hiểu vì sao cô đã dần thoát khỏi ám ảnh ngày đó nhưng Tập Vi Lương lại hình như không thể nào thoát ra được, mỗi ngày cảm xúc cuả anh đều rất tệ l.q.d làm cho trực giác của cô mách bảo hình như anh có chuyện gì giấu diếm mình.

Nguyễn Đình thấy sắc mặt Lâm Thiển Hạ đã hồi phục rất tốt nên hiếu kì hỏi chuyện tối hôm đó xảy ra như thế nào.
Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ nhất thời tái nhợt. Dù thời gian trải qua bao lâu, cái cảnh tượng kinh khủng trong đêm đó cô vẫn không thể nào quên được. Đôi mắt kia, mỗi khi nhớ lại vẫn luôn làm cho cô cảm thấy rợn cả tóc gáy!

Cũng không đợi đến khi Lâm Thiển Hạ từ chối, Vương Mộng Khuê đã đột nhiên hung hăng chạy tới, hướng về phía l.q.d Nguyễn Đình la mắng một trận: "Cậu có phải là người không?! Rõ ràng cậu biết tối hôm đó Thiển Hạ bị dọa ngất mà vẫn còn hỏi?!?! Cậu quá đáng rồi đấy!!!"

Đây là ở trong lớp, còn là lúc vào học nên sinh viên đã tới rất đông, cả phòng học gần như chật kín người. Hơn nữa mọi người l.q.d vẫn luôn chú ý đến bên này, bây giờ Vương Mộng Khuê lại tỏ thái độ như vậy, lớp học đang ồn ào bỗng nhiên trong phút chốc trở nên yên tĩnh lại, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám tin nữ sinh dữ dằn vừa rồi lại là cô gái xinh đẹp nhất học viện bọn họ.

Nguyễn Đình vẫn sửng sốt thật lâu, sau đó mới kịp phản ứng với chuyện mình bị Vương Mộng Khuê quát ngay trước mặt bạn học. Thoáng chốc cô cảm thấy rất uất ức, nước mắt đột nhiên ào ào chảy xuống.

Nguyễn Đình khóc như mưa, hơn nữa quả thật vừa rồi Vương Mộng Khuê có chút kích động nên có mấy cô gái bênh vực cho Nguyễn Đình quay sang trách cứ Vương Mộng Khuê.

Mà hôm nay cảm xúc của Vương Mộng Khuê hình như có chút bị mất khống chế, giống như biến thành một người đàn bà l.q.d đanh đá, thậm chí còn định cãi nhau với mấy cô gái kia, may nhờ Lâm Thiển Hạ vội vàng ngăn lại, gắng gượng kéo cô ra ngoài.

“Hôm nay cậu bị sao vậy? Dữ như vậy, không giống cậu chút nào…" Đối với phản ứng vừa rồi của Vương Mộng Khuê, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy rất bất ngờ.

"Chẳng lẽ như vậy không đúng sao?!" Vương Mộng Khuê tức giận đến cả khuôn mặt đỏ bừng."Tiểu Hạ, cậu nói Nguyễn Đình như vậy không phải là rất ích kỉ sao? Cô ta thậm chí l.q.d không thèm quan tâm đến cảm giác của người khác, biết rõ chuyện đêm đó đối với cậu ảnh hưởng rất lớn, vậy mà còn gặng hỏi!"

Mặc dù đối với suy nghĩ Nguyễn Đình rất ích kỉ, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn giơ hai tay tán thành nhưng cô vẫn cảm thấy thái độ vừa rồi của Vương Mộng Khuêvẫn có chút cực đoan."Thật ra, vừa rồi cậu không nên mắng cô ấy như vậy, nhiều khi cô ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu làm như vậy rất dữ dằn…"

"Cậu…!!" Vương Mộng Khuê vừa nghe cô nói xong, thật sự giận đến nổi trận lôi đình.

Lúc này vừa vặn tiếng chuông vào lớp vang lên. Vương Mộng Khuê miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình kích động của mình, sau đó thở nhẹ rồi khoát tay thúc giục Lâm Thiển Hạ."Đi học thôi, cậu mau quay lại phòng học đi. Tớ tới nhà vệ sinh một chút."

"Được rồi. Vậy cậu nhanh lên."

Vương Mộng Khuê vẫn nhìn Lâm Thiển Hạ cho tới khi cô ấy đi vào phòng học mới quay lưng đi về phía nhà vệ sinh.

Dùng nước lạnh khoát lên mặt mấy vốc, Vương Mộng Khuê nhìn thẳng vào trong kính, thấy mặt mình giống bị nước mắt dính ướt đột nhiên cảm thấy lỗ mũi chua xót, đôi mắt đột niên trở nên đỏ bừng.

Vương Mộng Khuê rất muốn nói, Tiểu Hạ, bởi vì Nguyễn Đình và Diêu Dương mà cậu đã bị sảy thai, cậu có biết không?! Cậu có biết đêm đó không đơn giản chỉ là một vụ ăn cắp án đơn giản như vậy mà còn là một vụ mưu sát!!

Cô rất muốn nói cho Lâm Thiển Hạ biết, cũng bởi vì hai người bạn cùng phòng xấu xa như vậy l.q.d mà đứa con của cậu mới bị mất đi! Hơn nữa, bọn họ đối với chuyện đêm đó thậm chí một chút áy náy cũng không có, họ vừa nói xin lỗi thật ra thì đều là hư tình giả ý, cậu có hiểu không?! Làm sao cậu còn có thể vì Nguyễn Đình mà nói tớ?!

Nhưng những lời này, cô không thể nói, cô không thể nói với bất kì ai mà chỉ có thể cứng rắn nuốt vào trong bụng.

Thời gian này, quả thật Vương Mộng Khuê rất đè nén. Thật ra thì chuyện đêm đó cô cũng bị đả kích không nhỏ. Cả thân thể và tinh thần đều bị áp lực khiến cô bị ảnh hưởng rất sâu sắc. Cô không có cách nào quên được l.q.d cảnh tượng đáng sợ khi máu tươi theo bắp đùi của Lâm Thiển Hạ từ từ chảy xuống; cô cũng không có cách nào quên được khi đó cô cõng Lâm Thiển Hạ đã mất đi tri giác leo từng nấc thang từ lầu ba xuống, hơn nữa còn có mấy lần suýt chút nữa sẽ lăn từ trên cầu thang xuống.

Nếu như nói Lâm Thiển Hạ chỉ coi Vương Mộng Khuê làm bạn tốt nhất, thân nhất thì Vương Mộng Khuê chính là coi Lâm Thiển Hạ như chị em.

Địa vị của Lâm Thiển Hạ ở trong lòng Vương Mộng Khuê thậm chí còn không thua cha mẹ cô.

Khi Lâm Thiển Hạ xảy ra chuyện, bị tổn thương lớn nhất dĩ nhiên là Tập Vi Lương, tiếp theo chắc chắn chính là Vương Mộng Khuê.

Vương Mộng Khuê trong lòng rất khổ sở, lại không tìm được bất kì ai có thể dốc bầu tâm sự. Kể từ sau sự kiện đó, cô càng ngày càng ghét Nguyễn Đình và Diêu Dương. Mà bọn họ lại ở chung một cái phòng, gần như cúi đầu không thấy ngẩng đầu là gặp, ba người có sắc mặt không tốt mà Lâm Thiển Hạ lại không có ở đây, Vương Mộng Khuê phải đơn thương độc mã chiến đấu l.q.d nên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thật ra cô cũng biết thái độ của mình quá kích động nhưng vẫn không có cách nào để có thể bình tĩnh lại.

Vương Mộng Khuê đang khóc càng ngày càng lớn, đột nhiên một bàn tay trắng nõn đưa qua.

Vương Mộng Khuê theo cái tay kia nhìn lên trên, không ngờ lại thấy gương mặt mình vẫn thầm tương tư.

"Anh?! Em…?!" Vương Mộng Khuê lập tức trở nên kinh sợ, tim giống như nai con chạy tán loạn, cô khẩn trương tới mức chân tay cũng không biết để ở đâu.

"Lau mặt đi." Gịong nói của Lãnh Thế Hiên có một ít khàn khàn, nhưng rất dịu dàng.

"A…." Vương Mộng Khuê vội vàng nhận lấy khăn giấy trên tay Lãnh Thế Hiên, hoảng hốt lau loạn trên mặt mình.

Lãnh Thế Hiên nhìn Vương Mộng Khuê vội vội vàng vàng, khác một trời một vực với hình ảnh thục nữ hàng ngày, liền không nhịn được bật cười.

Thật ra thì anh có thể mơ hồ đoán được Vương Mộng Khuê thích mình, nhưng anh, không thể tiếp nhận.

Sau khi Vương Mộng Khuê lau khô mặt, liền cúi đầu xấu hổ nói: "Chẳng lẽvừa rồi anh nhìn thấy em… em…"

"Nhìn thấy cái gì? Bộ dạng phát hỏa của cô à?" Lãnh Thê Hiên khẽ trêu nói.

"…" Vương Mộng Khuê thật sự hối hận rồi, chẳng lẽ trong mắt anh cô chính là người phụ nữ chanh chua, đáng sợ như vậy sao?! Nhưng khi cô thấp thỏm ngẩng đầu lên, lại thấy hai mắt Lãnh Thế Hiên mang theo ý cười thì cô cũng nhẹ nhàng thả lỏng.

Vương Mộng Khuê cảm thấy rất hạnh phúc, nàng cảm thấy anh chắc cũng thích mình.

Hai người đều trầm mặc một lúc, Vương Mộng Khuê giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, kinh ngạc hỏi "Nơi này là nhà vệ sinh nữ mà?" Làm sao anh có thể vào đây được?

"Ừ..." Lãnh Thế Hiên cong cong khóe miệng, ngay sau đó đi ra ngoài.

Vương Mộng Khuê cũng đi theo ra ngoài.

Lãnh Thế Hiên vốn đi một mình ở phía trước, đi một lát thì dừng lại chờ Vương Mộng Khuê theo kịp.

Hai người vai kề vai đi, Vương Mộng Khuê cảm giác mình sống toàn bộ hai mươi năm, chưa khi nào cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Từ nhà vệ sinh đi tới phòng học là quãng đường không dài, cho dù hai người cố ý bước rất chậm… rất chậm cũng không tới một phút đã đến phòng học của Vương Mộng Khuê.

Lãnh Thế Hiên vẫy vẫy tay với cô, sau đó đi về phía phòng học cách vách.

Nhờ vậy mà Vương Mộng Khuê mới biết, thì ra là tiết học đầu tiên mỗi buổi chiều thứ hai, Lãnh Thế Hiên đều học ở phòng bên cạnh phòng học của cô.
Trong lòng cô rất ngọt ngào nên lúc quay trở lại phòng học, nụ cười và gương mặt vui vẻ so với dáng vẻ giận dữ rời đi trong cơn giận dữ quả thật giống như hai người.

Xong tiết học cuối cùng, Lâm Thiển Hạ tạm biệt Vương Mộng Khuê rồi lên xe buýt về nhà.

Khi về đến nhà, Tập Vi Lương đã ở nhà, đang trong phòng bếp nấu đồ ăn.

Lâm Thiển Hạ cười hì hì đi vào, muốn làm trợ thủ cho Tập Vi Lương nhưng bởi vì máy hút khói hư, Tập Vi Lương sợ cô bị hun khói nên liền đuổi cô ra ngoài.

Cơm tối hai người ăn rất vui vẻ và hòa thuận.

Lúc Lâm Thiển Hạ rửa chén xong, Tập Vi Lương đang nằm trong phòng ngủ đọc báo.

Thấy cô đi vào, Tập Vi Lương vừa để xuống tờ báo trên tay vừa nói nói: "Thiển Hạ, những lúc anh trực sẽ không thể về nhà. Trong đơn vị có phòng ngủ, em muốn một mình ngủ ở đây hay đi theo anh vào đơn vị ngủ?"

Lâm Thiển Hạ cảm thấy nếu là Tập Vi Lương trước đây chắc chắn sẽ không bao giờ hỏi cô mà sẽ nói thẳng, muốn cô cùng anh qua bên kia ngủ.

Nhưng là bây giờ, anh sẽ hỏi ý kiến của cô, sự thay đổi này thật tốt.

Lâm Thiển Hạ đột nhiên nhớ đến trước đây trên tạp chí có 1 câu chuyện, nội dung hình như là: có một đại thần trong một vương triều bị ép l.q.d phải lấy một người con gái rất xấu xí. Đêm động phòng, cô gái đó nói rằng mình có phép thuật, có thể làm cho mình trở nên xinh đẹp, nhưng chỉ có thể là ban ngày hoặc ban đêm. Tướng công muốn thiếp biến thành mỹ nhân vào ban ngày hay ban đêm?

Nếu ban ngày biến thành mỹ nhân, có thể để cho anh ta mang theo bên mình, để những người khác đều ngưỡng mộ; nhưng nếu như vậy, đối mặt vào ban đêm cũng là một cô gái xấu xí như bà già.

Vị đại thần kia suy tư một hồi lâu, cuối cùng lại cho ra kết quả ngoài dự đoán.

Anh ta nói với cô gái, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng.

Cô gái bởi vì cảm động, cuối cùng dù là ban ngày hay ban đêm đều trở thành mỹ nhân.

Đối với việc Tập Vi Lương vì cô mà thay đổi, Lâm Thiển Hạ dĩ nhiên rất cảm động. Cô nhếch mép, nói một cách hiển nhiên: "Đương nhiên là muốn đi chung với anh về bên kia ngủ!"

Cô trả lời như vậy dĩ nhiên vì mỗi buổi tối cô không dám ngủ một mình nữa.

Buổi tối, lúc hai người thân mật, bàn tay ấm áp của Tập Vi Lương không nhịn được mà lưu luyến xoa trên bụng của Lâm Thiển Hạ. Dáng vẻ thận trọng, nhẹ nhàng giống như đứa bé vẫn luôn ở đó, chưa hề rời đi.

Cả người Lâm Thiển Hạ mềm như một vũng nước, cái miệng nhỏ nhắn vô thức rên lên.

Bởi vì động tình, mắt cô mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuận hồng nhìn vô cùng quyến rũ.

Tập Vi Lương cảm nhận được cô đã ướt, đang chuẩn bị vào thì lại bị Lâm Thiển Hạ ngăn lại.

Lâm Thiển Hạ thở hổn hển, nhắc nhở: "Anh…anh vẫn chưa mang bao cao su."

Tập Vi Lương sửng sốt. Trong lòng anh cảm thấy không vui nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài. Sắc mặt lạnh nhạt mở ngăn kéo đầu giường nhanh chóng lấy bao cao su mang vào.

Lâm Thiển Hạ biết Tập Vi Lương không vui nên đưa hai tay ra vòng chắc cổ của anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng khô ráo của anh.

Tập Vi Lương cảm nhận được l.q.d vị ngọt mềm mại trên môi truyền đến, lập tức ôm chặt lấy người dưới thân hôn sâu hơn, đồng thời không nhịn được dưới lưng dùng sức một chút, cứ như vậy mạnh mẽ đâm vào.

Lâm Thiển Hạ rên lên một tiếng, cảm thấy sức lực này khiến cô không chịu nổi nên cáu giận nói: "Nhẹ một chút…"

Tập Vi Lương nghe lời hãm lại tốc độ. Cảm thụ người dưới thân càng nhiệt tình đáp lại, trong lòng anh lại tự an ủi mình, đứa bé, sau này nhất định sẽ có.