Thiên Hạ Vô Song

Chương 1137: Giáo đường xương người (2)




Thế nhưng sau khi nương theo uy thế của miếu thú thần đẩy ra một loạt hành động thần hóa thú thần, lại làm cho người của Quang Minh thần giáo kinh ngạc trân trối há hốc mồm cảm thấy mình thực sự không bằng....

Sau đó, nghi thức hành hương cúi đầu bái lạy để các thú nhân biểu đạt sự thành kính vừa ra đời, ngay cả Giáo Hoàng đại nhân cũng ngồi không yên. Cho dù đế quốc Thú Nhân thống nhất, hai đại đế quốc cũng sẽ không cảm thấy khủng hoảng. Lực lượng ma pháp của đế quốc thú nhân không đủ cường hãn, căn bản không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với hai đại đế quốc. Nhưng loại tín ngưỡng thành kính vừa xuất hiện, lại làm cho Giáo Hoàng bệ hạ bắt đầu lo lắng.

Đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám vốn lấy tín ngưỡng làm chỗ đặt chân. Bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ người nào, một khi loại tín ngưỡng thành kính này được hình thành, từng đời truyền lại sẽ biến thành bộ dạng thế nào. Càng hiểu rõ, lại càng sợ sệt. Bất kỳ ai cũng không hy vọng ngoại trừ kẻ tử địch của mình là đế quốc Hắc Ám ra, lại có thêm một đế quốc thú thần nữa. Đến lúc đó, sợ sẽ là một mối họa lớn.

Thủ đoạn của Mạnh Hàn càng khiến người ta cảm thấy khủng bố. Đúng vậy, khủng bố. Trước đây chỉ là bội phục, hiện tại lại cảm thấy sợ hãi. Nếu như một người tùy tùy tiện tiện có thể biến một thú thần mà căn bản ngay cả các thú nhân cũng không biết đến, không thể nào tin được trở thành thần linh duy nhất được những thú nhân đời đời thờ phụng như hiện nay, người như vậy nếu như mượn hơi chờ sau khi mình đối đầu với đế quốc Hắc Ám xong, thần tín ngưỡng do đối phương ngụy ra sẽ cường đại đến mức nào? Nếu như tất cả những điều này phát sinh, sẽ là chuyện kinh khủng tới cỡ nào?

- Việc rất nhỏ, không đáng nhắc tới!

Mạnh Hàn lắc đầu thể hiện sự khiêm tốn.

Sau khi hàn huyên một hồi, Mạnh Hàn đối mặt với Giáo Hoàng bệ hạ, nói ra mục đích chuyến đi đến đế quốc Quang Minh của mình lần này.

Dùng thương lộ để trao đổi đế ranh giới giữa quốc Quang Minh cùng Hoàng Kim Thành, chuyện này đế quốc Quang Minh sao có thể không đồng ý được. Đã sớm muốn thông, lại bị rừng rậm Tinh Linh cản trở. Hiện tại Mạnh Hàn lại có biện pháp thông đường, giáo hoàng Quang Minh kinh ngạc vui mừng, gần như ngay lập tức liền đồng ý với thỉnh cầu này.

Mở rộng lãnh thổ, hơn nữa chỉ cần giáp ranh giới với Hoàng Kim Thành, có thể không cần cân nhắc những khoản thuế lớn của các công quốc đã bị tiêu diệt trên đường, cũng không cần lo lắng Tinh Linh Tộc đánh vào thành, như vậy số tiền lời sau khi buôn bán có thể tăng lên chí ít là 30%. Điều này cũng chưa tính đến khoản thuế của thương lộ khi đi qua đế quốc Thú Nhân và Hoàng Kim Thành, tốn kém cho những người lui tới trên đoạn đường thông thương dài dằng dặc. Nghiêm khắc mà tính, chí ít có thể lại tăng thêm gấp đôi tiền lời.

Nếu như bản thân đế quốc Quang Minh cùng quốc gia thú thần tăng thêm dịch vụ buôn bán, thu nhập trong ngoài của nơi này tuyệt đối có thể làm cho giáo hoàng Quang Minh ngủ cũng phải cười. Hơn nữa còn có một điều, cao tầng đế quốc Quang Minh cũng biết, thú thần chỉ là một vị thần do Mạnh Hàn nâng đỡ ngụy tạo lên, căn bản không có tư cách làm kẻ địch của đế quốc Quang Minh. Sẽ không gây trở ngại cho đế quốc. Hơn nữa còn có thể tăng thêm thu nhập lớn cho đế quốc. Chuyện tốt như vậy nếu như không đáp ứng, giáo hoàng Quang Minh nhất định là một kẻ ngu si.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là đế quốc Quang Minh còn có một kẻ tử địch là đế quốc Hắc Ám. Bọn họ không đồng ý, Mạnh Hàn nhất định sẽ đi tìm đế quốc Hắc Ám. Đến thời điểm quốc lực của đế quốc Hắc Ám tăng cường, đây mới thực sự là phiền phức.

Cho nên, thương lộ của Mạnh Hàn không chỉ thông suốt, hơn nữa đế quốc nhất định sẽ bảo đảm không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nếu không đó chính là đẩy số lượng lớn tiền lời sang phía bên đế quốc Hắc Ám.

Với tâm tư của Mạnh Hàn, tuyệt đối sẽ công bằng mở rộng một thương lộ tới đế quốc Hắc Ám bên kia. Về điểm này, giáo hoàng Quang Minh cũng không có cách nào. Chí ít hắn không bỏ ra nổi thứ có thể làm cho Mạnh Hàn hoàn toàn dựa vào bên cạnh mình mà căm thù đế quốc Hắc Ám.

Nhu cầu hai bên đều được thỏa mãn. Cục diện hai bên đều thắng. Hai bên đều rất vui vẻ. Đã nói xong chính sự, sau khi giáo hoàng Quang Minh cùng Mạnh Hàn hàn huyên tán gẫu, liền để Fanny dẫn theo Mạnh Hàn đi nghỉ ngơi. Lúc rời đi, toàn bộ các hồng y giáo chủ đều nở nụ cười nhìn Fanny điện hạ cùng Mạnh Hàn rời khỏi phòng khách nghị sự, khiến Fanny cảm thấy e thẹn.

- Ngươi có thể nghĩ ra cho những thú nhân thô tục kia phương thức hành hương, vậy cũng phải nghĩ cho đế quốc Quang Minh chúng ta một biện pháp, có thể mở rộng ảnh hưởng!

Sau khi cảm xúc mưa gió mạnh mẽ qua đi, Fanny rúc ở trong lòng Mạnh Hàn, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, vừa làm nũng vừa đưa ra yêu cầu của mình.

- Cái này tính là cái gì? Lễ vật cho đế quốc các nàng? Hay là cho nàng?

Mạnh Hàn vuốt ve thân thể mềm mại của Fanny, cười hỏi.Cách đây không lâu, khi Mạnh Hàn vừa mới tới thế giới này, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày thánh nữ Quang Minh Fanny lại nằm ở trong lòng mình mềm giọng nói chuyện như vậy!

- Coi như là cho ta đi!

Đương nhiên Fanny biết nên trả lời thế nào. Tuy rằng quan hệ giữa Mạnh Hàn với nàng rất thân mật, nhưng nếu là chuyện của đế quốc, hắn sẽ tuyệt đối không khách khí. Có thể tính là cá nhân, Mạnh Hàn đối với nữ nhân của mình xưa nay sẽ không keo kiệt sắc. Nàng phân biệt rõ điều này.

Đương nhiên, Fanny cũng là người thông minh. Nàng chắc chắn sẽ không vượt quá giới hạn của Mạnh Hàn, để Mạnh Hàn lấy danh nghĩa làm cho nàng để làm chuyện của đế quốc.

- Nàng chuẩn bị một trăm nam đồng thành kính mười tuổi, một trăm nữ đồng thành kính mười tuổi, một gian phòng lớn, còn có mấy nhạc sĩ nữa. Có thể ta sẽ cho nàng một chút ngạc nhiên nho nhỏ!

Đối với lời thỉnh cầu của Fanny, Mạnh Hàn cũng không hề từ chối lập tức. Hắn trực tiếp đưa ra yêu cầu chuẩn bị những thứ cần thiết.

Câu trả lời chắc chắn của Mạnh Hàn khiến ánh mắt Fanny sáng lên. Nàng chỉ còn muốn hưởng thụ sự ôn tồn của Mạnh Hàn. Sau khi ở trong lòng Mạnh Hàn nửa buổi chiều, lúc này nàng mới vội vã rời đi chuẩn bị những gì Mạnh Hàn đã yêu cầu.

Lực lượng của đế quốc được điều động, phát ra hiệu suất vô cùng đáng sợ. Còn chưa tới bữa tối, trước mắt Mạnh Hàn đã xuất hiện thêm hai trăm đứa trẻ, xếp hàng chỉnh tề, chờ đợi Mạnh Hàn kiểm duyệt. Đồng thời, phòng lớn cùng các nhạc sĩ cũng được sắp xếp xong.

Lần này, Mạnh Hàn đuổi Fanny ra ngoài. Hắn muốn cho Fanny một sự bất ngờ. Dưới tác dụng của pháp thuật cách âm, tất cả âm thanh trong phòng đều được ngăn cách. Cũng không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, cũng không có ai dám tới gần để xem người ở bên trong đang làm cái gì.

Liên tục mấy ngày, Mạnh Hàn ở bên trong không biết làm gì. Ngoại trừ buổi tối có thể ở cùng một chỗ với Mạnh Hàn ra, những lúc ngay cả Fanny cũng không biết Mạnh Hàn làm gì.