Thiên Hạ Vô Song

Chương 186: Đại Sư Rời Đi




Mạnh Hàn đưa mắt nhìn Francis và đội ngũ hộ vệ của hắn rời đi. Đúng là đại quý tộc, sau lưng của người ta có gia tộc, mang theo vệ sĩ cũng cường hãn như vậy, nhìn lại mình đúng là nghèo muốn chết.

- Có tiền!

Ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn qua, trong đầu của Mạnh Hàn hiện ra ý niệm như thế này, quay người nhìn qua hai tiểu quản gia bên cạnh của mình, bỗng nhiên cười rộ lên:

- Chúng ta không phải lại có tiền rồi sao?

- Vâng. Đại nhân.

Cho dù là thế nào thì trong tay cũng có một ngàn kim tệ rồi. Đều có một loại cảm giác nhẹ nhõm yên tâm.

- Elyse. An bài người đến Ma Pháp Công Hội gần đây, hỏi một chút ma pháp trận phòng hộ một tòa thành cần bao nhiêu kim tệ?

Có tiền tự nhiên phải xử lý theo chuyện có tiền, Mạnh Hàn tuyệt đối không keo kiệt. Cho dù bây giờ sắp có được tòa thành vô cùng chắc chắn, nhưng mà phòng ngự so với những tòa thành có ma pháp trận phòng hộ trong trí nhớ của Antonio không cách nào so sánh được.

Nghĩ lại bản thân mình không thể tưởng tượng nổi, bắt đầu chỉ có một trăm kim tệ đã tu kiến một tòa thành quy mô thế này. Nêu đặt ở kiếp trước là một chuyện không có khả năng. Chỉ công nghệ đánh bóng đá không có một trăm triệu là không thể làm được. Thế nhưng mà hiện tại tòa thành chân thật sắp hoàn thành rồi, thật sự là có cảm giác thành tựu.

Francis cũng không có nhìn thấy tòa thành của Mạnh Hàn, tuy đây là trách nhiệm của tuần kiểm, cần phải đi một vòng quanh lãnh địa của Mạnh Hàn một vòng, nhưng mà sau khi bàn sinh ý với Mạnh Hàn xong hắn cũng không muốn đi trong nơi thâm sơn cùng cốc này. Cho dù Mạnh Hàn nói cho hắn biết có mỏ Bạch Diệu tinh thạch hắn cũng không có đi xem. Mỏ đá có cái gì mà xem, khắp nơi đều là tro bụi, nên trở về cho nhanh thôi, phải đem chuyện này báo cáo lại cho tộc trưởng biết rõ mới được.

Mạnh Hàn cũng tiếp tục trở thành người giấu tài, dù sao một lãnh chúa tu kiến tòa thành là chuyện không tưởng tượng nổi, cho dù có tuần kiểm quan bảo lãnh thì không ai chỉ trích làm cái gì.

Trong suy nghĩ của Mạnh Hàn thì phải rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp Howard đại sư còn ở đây đem phủ lãnh chúa mới làm xong đã, thời điểm này kiến tạo Nhà Trắng phải mời đại sư tới tận cửa mới được.

Đi gặp mặt đại sư nói câu đầu tiên thì Mạnh Hàn thập phần ngoài ý muốn. Cho dù thời điểm đại sư nói hắn cũng có biểu hiện rất không tình nguyện.

- Vì cái gì?

Mạnh Hàn rất không hiểu:

- Là Edward cùng Edwin biểu hiện không tốt? Hay là có người mạo phạm ngài? Ta đi dạy bọn họ!

- Cũng không phải.

Ải nhân đại sư bất đắc dĩ cười lắc đầu:

- Hai tiểu tử không tệ, đã học được rất nhiều! Chỉkhiếm khuyết kinh nghiệm. Người của ngươi không tệ, mỗi người đều có lễ phép, hơn nữa rượu cũng không tệ. Nhưng mà ta phải đi.

Ải nhân đại sư nói như vậy Mạnh Hàn càng thêm không rõ, hết thảy đều rất tốt, vì cái gì đại sư còn rời đi? Có đại sư ở đây Mạnh Hàn có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực, cho dù nghĩ ra đồ vật phức tạp gì, đại sư cũng có thể chế tạo chính xác theo yêu cầu của Mạnh Hàn, cộng thêm tạo nghệ tu kiến thành trì, Mạnh Hàn thật sự ước gì đại sư ngây ngốc ở lãnh địa cả đời.

- Ta tới nơi này chỉ là đáp ứng lời mời của Tinh linh tộc, chế tạo thứ các nàng cần mà thôi.

Ải nhân đại sư cười cười:

- Nói lý ra ta còn muốn ở lại đây chỉ đạo hai tên này một chút, dạy bọn họ kiếm cơm dưới trướng của ngươi. Hiện tại cũng đã hoàn thành, hơn nữa còn nhìn thấy rất nhiều đồ vật khiến ta thỏa mãn, ta rất vui vẻ. Trong tộc còn có chuyện khác, ta không thể trì hoãn quá lâu.

Ải nhân đại sư hắn còn có chuyện khác đây là trong dự liệu. Mạnh Hàn mặc dù biết ngày hôm nay sẽ tới, nhưng mà đột nhiên đối mặt thì vẫn còn có chút lưu luyến không nguôi. Tuy Mạnh Hàn tiếp xúc chính thức với đại sư không quá lâu. Cũng không có kề cận như huynh đệ Ải nhân.

- Đồ thị hình chiếu ba chiều của ngươi, tổ hợp ròng rọc ta đã học được. NHưng ngươi yên tâm, ta chỉ đem hình chiếu ba chiều cho lão nhân trong tộc xem. Tổ hợp ròng rọc thì bảo thủ bí mật cho ngươi, cho ngươi có thêm tiền vốn sau này nữa.

Ải nhân đại sư trước khi đi còn nói rõ rất tinh tường, giống như muốn bỏ đi băn khoăn của Mạnh Hàn, cho nên nói rất kỹ càng.

- Tiểu chút chít, không đáng giá nhắc tới!

Mạnh Hàn cũng không ngốc hào phóng với người khác, nếu đại sư đáp ứng giữ bí mật. Mạnh Hàn đương nhiên không sẽ chủ động yêu cầu hắn giữ bí mật. Nhưng vẫn khiêm tốn nói một câu.

- Không không không. Đây cũng không phải là tiểu chút chít gì đó.

Ải nhân đại sư cười khoát khoát tay:

- Đây là công cụ vĩ đại nhất ta nhìn thấy, công cụ rất đáng sợ. Nếu như ngươi dùng hữu ích, nó chính là tiền vốn phát triển của ngươi sau này.

Bản thân đối với cò kè mặc cả này hắn vô cùng quen thuộc, Ải nhân đại sư biết rõ Mạnh Hàn là dạng người gì, cho nên không tiết lời khen ngợi hắn.

- Nếu như ngài lưu lại, có lẽ sẽ nhìn thấy thứ còn tốt hơn nữa.

Mạnh Hàn lần này là hấp dẫn trần trụi. Đại sư tại xác thực rất hữu dụng, Mạnh Hàn rất cần. Nhưng mà muôn giữ lại Mạnh Hàn cũng có chút bận tâm, các huynh đệ song bào thai Mạnh Hàn vô cùng tín nhiệm, nhưng mà đại sư bên này lại không phải người hắn tín nhiệm, có chút cơ mật làm sao nói cho hắn biết được? Loại tâm tình này cực kỳ mâu thuẫn. Mạnh Hàn cũng không biết nên nói thế nào.

- Không cần, người không thể quá tham!

Ải nhân đại sư lắc đầu, cự tuyệt hấp dẫn của Mạnh Hàn:

- Nếu như ngươi có hứng thú thì có thể vào sâu trong Ải nhân sơn mạch, chúng ta có thể tâm sự nhiều, nhưng bây giờ không được.

Lời nói đã nói đến đây. Mạnh Hàn cũng không phải là loại người dài dòng, không nói thêm cái gì, chỉ cười cười nói:

- Vậy hôm nay thỉnh ngươi uống rượu với ta, không ngại chứ?

- Đương nhiên không ngại.

Đại sư cười ha ha:

- Ngươi cứ phóng ngựa tới đây!

Thông qua uống rượu Mạnh Hàn đã có chút mơ hồ, nhưng Ải nhân đại sư vẫn thần thanh khí sảng. Mạnh Hàn thật sự chống đỡ không được nên cho huynh đệ Edward cùng Edwin cùng tới, bản thân mình lúc này mới nhẹ nhõm một chút.

Trước khi đi người đưa tiễn chỉ có Mạnh Hàn và hai nữ quản giả bên người, còn có huynh đệ Ải nhân huynh đệ luôn hầu hạ bên cạnh Ải nhân đại sư, đi theo hắn làm chân chạy kiến thiết tòa thành.

- Tốt, không cần tiễn nữa, ta đi!

Ải nhân đại sư đi tới bên cạnh Ải nhân sơn mạch thì phất phất tay, trực tiếp ném hai cái bao lại.

- Đây là?

Mạnh Hàn có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn qua đại sư.

- Đây là ta tiết kiệm một chút tài liệu của Tinh linh tộc lưu lại, bỏ vào một ít thiết tinh chế tạo hai thanh kiếm.

Ải nhân đại sư dường như rất cởi mở, giống như ném lại không phải là thứ quý giá gì đó:

- Vốn là cho hai người bọn họ làm mẫu, nhìn hai hộ vệ của ngươi kiếm còn không ra gì, dựa theo đặc điểm của bọn họ mà tạo ra. Ta thấy cho bọn họ sử dụng chắc có chút tác dụng đấy.