Thiên Hạ Vô Song

Chương 255: Điều Khiển Chi Tiết Tỉ Mỉ (1)




Loại thẹn thùng này càng làm Grace thêm diễm lệ, ngay cả lãnh chúa đại nhân nhìn qua cũng phải thất thần. Đối mặt ánh mắt lãnh chúa đại nhân như vậy thì Grace có cảm giác như mình đang trần truồng đứng trước mặt của Mạnh Hàn, càng thẹn thùng không chịu nổi, vội vội vàng vàng chạy trốn ra ngoài, cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Mạnh Hàn.

Cười ha ha Mạnh Hàn tâm tình thập phần sáng sủa nhìn qua dong binh công hội Bruce tiên sinh. Người gặp việc vui thì Mạnh Hàn tuyệt đối không ngừng tươi cười nhìn khách nhân.

- Đại nhân!

Bruce cũng dùng lễ tiết tôn kính. Cơ hồ là Mạnh Hàn vừa quay về không được một ngày thì Bruce đã đi tới Hoàng Sa Trấn, trong lúc đó nói không có vấn đề thì đánh chết Mạnh Hàn cũng không tin.

- Bruce tiên sinh, tới nơi này có chuyện gì?

Mạnh Hàn cũng không có rất nhiều khách khí đi đường quanh co, trực tiếp hỏi ý đồ của đối phương.

- Đại nhân, dong binh công hội hy vọng đạt được hữu nghị với đại nhân.

Bruce cũng là nhân vật không thích quanh co, lập tức đem tư thái của mình hạ thấp xuống, dù sao với hắn mà nói muốn chỉ là đạt mục đích. Có thể nói vài câu nhuyễn mà đạt được mục đích thì còn tốt hơn dùng một đám dong binh đánh tới đánh lui. Lưu lạc trong giới dong binh không ít thời gian, điểm nhận thức này vẫn phải có. Hắn cũng không phải là người trẻ tuổi nóng tính không áp chế được.

- Dường như ta chưa từng cự tuyệt hữu nghị với dong binh công hội nha?

Mạnh Hàn trả lời cũng rất xảo diệu, lại có hương vị vô cùng sắc bén.

- Đây là chút thành ý của dong binh công hội chúng ta.

Bruce bất động thanh sắc đem một phần văn bản tài liệu giống Donald đưa tới, nhẹ nhàng đưa lên trước mặt Mạnh Hàn:

- Đây là đồ vật vốn của đại nhân, hiện tại xin hoàn trả lại cho đại nhân.

- Ta sẽ không vô duyên vô cớ muốn đồ vật của người khác.

Trên mặt Mạnh Hàn hiện ra bộ dáng tươi cười, nhìn cũng không nhìn đồ vật trên bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào Bruce hỏi:

- Có chuyện gì ta công hiến sức lực sao?

- Không dám, đại nhân!

Bruce vội vàng khách khí một câu, sau đó nói mục đích của mình:

- Ta hy vọng đại nhân có thể gây chút áp lực lên thương nhân tiêu thụ tơ lụa một chút, đem tất cả chuyện hộ tống hàng hóa hoàn toàn cho chúng ta đảm nhiệm.

Sinh ý nói cuối cùng chính là con đường sống. Dong binh công hội sở dĩ có thể trở thành công hội là vì bọn họ không ngừng cung cấp đường sống cho các công binh rải rác, đương nhiên cũng bởi vì có những sinh ý này mới đủ chi tiêu cho cả công hội.

Hoàng Sa Trấn không tính là gì, hiện giờ hộ tống tơ lụa là một khoản tài phú không người nào tưởng tượng nổi. Mà dưới cước phi đắt đỏ này tất cả người mua đều tận lực muốn hàng hóa của mình được bình an. Nói như vậy trừ những thương đoàn đại quý tộc uy tín lâu năm, khách thương rải rác trên cơ bản đều từ dong binh công hội tìm kiếm trợ giúp.

Nhưng mà trước đó sinh ý Hoàng Sa Trấn toàn bộ đều dán trên tửu quán công bố nhiệm vụ. Ai có thuê công tác gì đều viết ra trên đó, người nào có hứng thú thì đi đón nhận. Dong binh đi vào Hoàng Sa Trấn rất nhiều, nhưng mà vận khí của mọi người cũng rất tốt, chỉ cần đi theo hộ tống thương đoàn tơ lụa thì đại bộ phận người sẽ nguyện ý biến thành hộ vệ và bảo tiêu của Mạnh Hàn.

Bruce mỗi ngày đều tính toán một lần tơ lụa Hoàng Sa Trấn ra hàng thì đồng thời đoán chừng sẽ có những dong binh không thể gia nhập vào sinh ý này, nhưng mà tổn thất phí phục vụ như vậy mỗi lần tính Bruce đều rung động không thôi.

Rốt cuộc cao tầng của công hội nhận được tin tức, đồng thời truyền đến còn có nguyên nhân vì cái gì cao tầng lại chưa thể phục hồi như cũ. Nguyên nhân đó làm cho Bruce thập phần im lặng. Chính là người trẻ tuổi lần trước theo Bruce đi đến Hoàng Sa Trấn bị mất mặt với Mạnh Hàn, cho nên Bruce vội vàng đuổi hắn đi, hắn với lãnh chúa Hoàng Sa Trấn nói không ít lời bậy bạ, làm cho cao tầng đối với báo cáo của Bruce cũng không xem trọng.

Đương nhiên lý do như vậy Bruce không có khả năng nói trước mặt của Mạnh Hàn, càng không nói cho Mạnh Hàn nghe, hắn và dong binh công hội sau lưng hắn cảm thấy rất hứng thú với Mạnh Hàn, hiện tại muốn làm chính là nhận được cái gật đầu của Mạnh Hàn. Hơn nữa đối với hợp tác này Bruce cũng không có ôm quá nhiều hy vọng. Mặc kệ là dạng hợp tác gì cũng cần thành lập trên tín nhiệm xây dựng qua thời gian dài mới có được.

- Hộ tống? Đương nhiên, lão Tom này rất cho ta mặt mũi, chỉ cần các ngươi đủ ngươi mạnh là được!

Mạnh Hàn cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng dong binh công hội yêu cầu. Lão Tom chính là lão dong binh đầu tiên mang tơ lụa xuyên qua xa mạc, nhưng mà hiện giờ hắn đã là thủ lãnh của nghiệp đoàn tơ lụa Guild của Hoàng Sa Trấn. Lão dong binh này nhờ vào lãnh chúa đại nhân mà trở nên giàu có, lão Tom tràn ngập cảm kích, chỉ cần Mạnh Hàn nói thì hắn tuyệt đối sẽ chấp hành theo.

thời điểm Bruce cảm thấy mỹ mãn rời đi thì Mạnh Hàn cầm lấy khế ước thành ý của dong binh công hội, cúi đầu nhìn qua thì bật cười. Không ngoài sở liệu của Mạnh Hàn, thứ đồ vật này là trao quyền nửa khác của mỏ đá Bạch Diệu tinh thạch. Cho dù đối với Mạnh Hàn mà nói đã không còn tác dụng quyết định nữa, nhưng mà tu kiến Nhà Trắng về sau còn cần đại lượng Bạch Diệu tinh thạch, trong tay của mình thì thuận tiện hơn nhiều.

- Xem người khác mang đồ tới nhà của mình cảm giác thật đúng là không tệ.

Mạnh Hàn trong miệng nói câu quen thuộc "Ăn của ta thì nhổ ra cho ta, cầm của ta thì phải mang trở về", hắn định quay về phủ lãnh chúa nghỉ ngơi, Grace đã mang theo công hội dưới mặt đất Jensen tiên sinh xuất hiện ở bên ngoài.

- Vào đi!

Mạnh Hàn tâm tình tốt, trực tiếp đi ra nghênh đón, đem khế ước trao quyền kín đáo đưa cho Grace, tự mình dẫn Jensen tiên sinh đi vào phòng tiếp khách. Grace chỉ nhìn đồ vật trong tay thì trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ, nhìn qua Mạnh Hàn mười phân ưu nhã thục nữ quỳ gỗi hành lễ, sao đó nhanh chóng rời đi.

Nhìn qua bóng lưng Grace rời đi, đột nhiên Mạnh Hàn cảm giác người bên cạnh mình đã sinh ra biến hóa to lớn, ít nhất động tác của mọi người càng ngày càng có khí chất quý tộc, ngược lại khi gặp lãnh chúa đại nhân thì hành lễ sâu sắc, bây giờ lễ nghi tăng lên sâu sắc.

Đối với Mạnh Hàn tự mình nghênh đón Jensen tiên sinh rất có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà hắn cảm thấy mình ở trước mặt lãnh chúa đại nhân đạt được lễ ngộ vượt qua thường nhân, thần sắc trên mặt cũng sáng sủa vài phần.

- Đại nhân, ta có tin tức tốt!

Đợi tới khi Mạnh Hàn ngồi xuống thì Jensen tiên sinh đã không thể chờ đợi được nói ra ý đồ của bản thân tới đây:

- Do Francis Tử tước đại nhân đề nghị, đại công tước bệ hạ đã cho phép Hoàng Sa Trấn thăng cấp thành Hoàng Sa Thành, tước vị của đại nhân tăng lên thành Tử tước. Đại nhân, về sau ta xưng hô ngài cũng đổi thành thành chủ đại nhân rồi. Chúc mừng!

- Cùng vui! Cùng vui!

Mạnh Hàn nghe được tin tức như thế thì không nhịn được vui vẻ.