Thiên Hạ Vô Song

Chương 413: Tiệc Rượu (2)




Ngay cả Mạnh Hàn cũng không ngờ được, hầu tước đại nhân và Francis đồng thời tới đây. Trong tưởng tượng của hắn, Francis đại biểu hầu tước đại nhân tới đây đã là tốt rồi. Bởi vì bọn họ là quan hệ cha con, cho nên so với những người khác tùy tiện phái quản gia hoặc là đại biểu tới đây đã có vẻ có thành ý hơn rất nhiều. Nhưng Mạnh Hàn không ngờ được, hầu tước đại nhân lại đích thân chạy tới.

Điều này chứng tỏ sự coi trọng của hầu tước đại nhân đối với Mạnh Hàn không tầm thường. Về điểm này, Mạnh Hàn rất mang ơn. Hắn nghĩ đến sự sắp xếp của mình. Nói vậy đến lúc đó, hầu tước đại nhân nhất định sẽ khiếp sợ. Cho dù tại thành bảo cự thạch, hầu tước đại nhân đã biết Mạnh Hàn và Tinh Linh Tộc có một ít quan hệ. Nhưng khi công chúa điện hạ Tinh Linh Tộc xuất hiện ở phủ thành chủ Hoàng Sa Thành, đó lại là một chuyện khác.

Mạnh Hàn tự mình nghênh đón hầu tước đại nhân. Ban đầu, hắn vốn chỉ tính đi nghênh đón cao tầng nghiệp đoàn lính đánh thuê và nghiệp đoàn ngầm một chút. Jensen và Bruce đã thông báo với Mạnh Hàn, trong bữa tiệc rượu hai cao tầng Đại Công sẽ xuất hiện. Francis là người của mình. Quan hệ của hai người không cần dùng tới sự khách khí như vậy. Đối với Mạnh Hàn mà nói, vị khách quan trọng nhất ngoại trừ hai cao tầng Đại Công ra chính là tiểu ma nữ Jessyca.

Nhưng hầu tước đại nhân tự mình tới ủng hộ, Mạnh Hàn đương nhiên muốn biểu hiện ra phong độ của chủ nhân. Hắn tự mình ra tận bên ngoài nghênh đón hầu tước đại nhân và Francis. Hai người vừa tiến vào phòng khách, liền đột nhiên dừng lại một chút. Sắc mặt bọn họ cũng không khá hơn mấy tiểu quý tộc vừa nãy là mấy.

Cho dù là hầu tước đại nhân cao quý, từ trước đến nay cũng chưa từng nhìn thấy phòng khách nào đẹp như vậy, tinh xảo như vậy, sa hoa như vậy. Đây mới chỉ là một phòng khách. Có thể tưởng tượng được phòng ngủ của chủ nhân khiến người ta ngóng trông tới mức nào.

Hầu tước đại nhân trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ được vì lôi kéo Mạnh Hàn, mình tự mình xuất phát đến Hoàng Sa Thành, lại có một niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Phủ thành chủ của Mạnh Hàn, quả thực khiến hắn rung động quá lớn, khiến hầu tước đại nhân vốn luôn luôn không biến sắc cho dù núi thái sơn có sập xuống trước mắt, nhưng không khỏi đứng sững sờ tại chỗ, thật lâu vẫn không mở miệng.

Một vài tiểu quý tộc đã từng nhìn thấy phòng khách sa hoa, nhìn hầu tước đại nhân cao cao tại thượng lại có biểu hiện nhà quê vào thành giống như bọn họ trong lòng, tất cả mọi người đều lén lút bật cười. Nhưng không một ai dám biểu lộ lên trên mặt. Sau khi cười trộm, mọi người lại bắt đầu thèm nhỏ dãi đối với phủ thành chủ của Mạnh Hàn. Nếu như mình có thể có được một toà như vậy, thì tốt biết bao?

Rất nhanh chóng, hầu tước đại nhân đã từ trong khiếp sợ khôi phục trở lại. Để che giấu sự thất thố của mình vừa rồi, hắn cười ha ha. Dưới sự hướng dẫn của Mạnh Hàn, hắn gỡ một chén rượu từ trong tháp chén rượu xuống, bắt đầu xã giao với mọi người chung quanh. Những tiểu quý tộc kia vừa nhìn thấy có cơ hội tiếp cận với hầu tước đại nhân, bọn họ lập tức ùa lên, chen chúc tới sát bên cạnh hầu tước đại nhân tới mức nước chảy không lọt.

- Tony, ngươi thực sự cho ta một niềm vui bất ngờ!

Rốt cuộc Francis cũng khôi phục lại trạng thái bình thường. Hắn nhìn những thứ trong đại sảnh rực rỡ muôn màu khiến bản thân hoa cả mắt, vỗ vào vai Mạnh Hàn, gần như không còn ngôn ngữ nào khác để nói:

- Ta cũng muốn!

- Hiện tại ngươi và hầu tước đại nhân vẫn nên đem tà lực có hạn tài chú ý đối kháng bệ hạ Đại Công đi!

Mạnh Hàn lắc đầu một cái, trực tiếp bác bỏ yêu cầu của Francis:

- Những thứ này chỉ là hưởng thụ sa hoa. Đối với việc phát triển thế lực của các ngươi không có nửa điểm lợi ích.

Nhìn Francis lại có phần không cam lòng. Mạnh Hàn giơ một đầu ngón tay lên lắc lắc:

- Ta có thể hưởng thụ sa hoa, bởi vì ta chưa hề nghĩ mình sẽ như thế nào. Nhưng, các ngươi lại không được. Muốn hưởng thụ, ít nhất phải chờ sau khi thắng lợi.

Francis không phải là người ngu ngốc, đương nhiên hắn hiểu rõ ý tứ của Mạnh Hàn. Hắn chỉ có thể nhìn phòng khách tinh xảo của phủ thành chủ Mạnh Hàn mà thèm thuồng. Trong đầu hắn ảo tưởng mình có tất cả những thứ này. Nhưng đồng thời hắn vẫn gật đầu đồng ý với cách nói của Mạnh Hàn.

- Ngươi có nghĩ tới việc phát triển những thứ này trở thành một vài chuyện làm ăn hay không?

Gần đây Francis kinh doanh sản nghiệp tơ lụa, cảm thấy rất có tâm đắc. Sau khi biết mình không có cách nào hưởng thụ loại sa hoa này, hắn lập tức liền chuyển mục tiêu đến một phương hướng khác. Trong đại sảnh này có rất nhiều thứ. Vật dụng trong nhà, chén rượu, thậm chí đèn treo, đều là những chuyện làm ăn vô cùng tốt. Francis nhanh chóng nhìn tới cơ hội buôn bán trong đó:

- Ta muốn được kinh doanh!

- Những thứ này sao?

Thật ra Mạnh Hàn đã từng có ý nghĩ như vậy. Nhưng hắn lại không dự định giao những chuyện làm ăn này cho gia tộc Francis. Không thể đem trứng gà đặt trong cùng một rổ. Đây là ngạn ngữ Mạnh Hàn đã biết ở kiếp trước. Ở chỗ này cũng có thể áp dụng tương tự. Cho nên, Mạnh Hàn vẫn giải thích với Francis:

- Kinh doanh tơ lụa, ngươi có thể không cần lo lắng về khách hàng. Những thứ này lại không giống như vậy, sẽ kìm chế rất nhiều tinh lực. Chờ các ngươi thắng lợi, lại ra tay kinh doanh cũng không muộn.

Nếu như cuối cùng hầu tước đại nhân thắng lợi, cho bọn họ một ít sản nghiệp cũng không có gì là không thể. Nhưng hiện tại Mạnh Hàn không thể giao tất cả cho gia tộc bọn họ được.

Francis cũng có chút tiếc nuối thở dài. Trơ mắt nhìn những thứ xinh đẹp tinh xảo này, lại không thể hưởng thụ, hoặc là chỉ có thể hưởng thụ ngắn ngủi, đúng là rất khó chịu. Nếu như đổi lại là công tử bột Francis một năm trước kia, nói không chừng sẽ lập tức muốn Mạnh Hàn giao ra hoặc là mua lại. Nhưng hiện tại sau khi quản lý mấy hạng mục buôn bán của gia tộc, Francis không còn đơn giản là công tử bột nữa.

Đang cùng Francis nói chuyện phiếm, Juli lại đến phòng khách, tới gần Mạnh Hàn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu. Mạnh Hàn gật đầu một cái, nhìn về phía Francis xin lỗi một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Mạnh Hàn là chủ nhân. Nhất cử nhất động hắn đều bị người ta chú ý một cách chặt chẽ. Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn lại đích thân đi ra nghênh đón khách, lập tức có người nghĩ, chắc hẳn lại có nhân vật lớn đặc biệt hơn người nào đó tới. Đoán được điểm này, đám người lập tức bắt đầu kiểng chân mong ngóng, mở trừng mắt tha thiết mong chờ nhìn về phía cửa lớn. Tất cả đều muốn biết đó là người khách tôn quý nào. Dường như từ đầu bữa tiệc tới giờ Mạnh Hàn chỉ ra ngoài nghênh đón hầu tước đại nhân. Vậy người đến là quý tộc khác cùng cấp bậc với hầu tước đại nhân sao?

- Đại nhân, đây là Phó hội trưởng Eric của nghiệp đoàn lính đánh thuê chúng ta.

Bruce tại cửa thành bảo chỉ vào một lão nhân xem ra hết sức bình thường giới thiệu với Mạnh Hàn.

- Tiên sinh Eric đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh!

Mạnh Hàn mở miệng liền nói những lời khách sáo.