Thiên Hạ Vô Song

Chương 633: Vong Ân Phụ Nghĩa




- Tại sao, ngươi không muốn sao?

Kiếm Thần Andy nghiêm mặt, càng kinh ngạc hơn hỏi:

- Lẽ nào ngươi cũng là người nói một đằng làm một nẻo?

- Mấy chục vạn người, ngươi nói di chuyển là di chuyển sao?

Mạnh Hàn nhìn Kiếm Thần Andy giống như đang nhìn một kẻ ngu si:

- Cho dù là Kiếm Thần các hạ, ngươi nghĩ xem lãnh chúa địa phương có ý nguyện hay không? Bọn họ sẽ hạnh phúc ý nhìn thấy mấy trăm ngàn con dân ung dung rời khỏi lãnh địa của bọn họ?

- Mấy chục vạn người?

Kiếm Thần Andy ngẩn ra:

- Làm gì có mấy chục vạn người? Chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.

Kiếm Thần Andy vừa nói xong, trên mặt Mạnh Hàn liền lộ ra một vẻ mặt buồn nôn giống như vừa ăn phải một con ruồi. Giọng nói của hắn lập tức trở nên lạnh lùng:

- Chỉ có mấy ngàn người sao?

- Đúng vậy! Chỉ có mấy ngàn người. Sẽ không phiền toái như vậy.

Kiếm Thần Andy cho rằng hắn thay đổi chủ ý, vội vàng trả lời. Trong nội tâm hắn, vô cùng hi vọng Claudia và Lidia có thể thoát khỏi phiền não này. Mạnh Hàn đã trở thành đối tượng hắn vừa ý nhất để giải quyết vấn đề này.

- Một năm Claudia và Lidia phải cho những người này bao nhiêu kim tệ để sinh sống?

Giọng nói Mạnh Hàn đã càng ngày càng lạnh. Nếu như không phải Claudia và Lidia keo kiệt, đó chính là những người này có vấn đề. Mặc kệ là loại tình huống nào, đều không phải là chuyện có thể làm cho hắn hài lòng.

- Hàng năm chí ít là 20 ngàn kim tệ.

Nghe thấy Mạnh Hàn hỏi vấn đề này, Kiếm Thần Andy có chút khổ sở thở dài nói:

- Đây đã cực hạn mà Claudia và Lidia có thể kiếm được. Nhiều hơn nữa, chỉ sợ các nàng và ta đều không làm nổi.

Sau khi nói xong, Kiếm Thần Andy mới phát hiện, sắc mặt Mạnh Hàn đã trở nên tái nhợt lạnh lẽo. Kiếm Thần Andy ngạc nhiên cũng không biết chuyện gì xảy ra, kinh ngạc hỏi:

- Thế nào?

- Những người này, ta không muốn!

Lần này Mạnh Hàn từ chối như chặt đinh chém sắt, không lưu tình chút thể diện nào:

- Bọn họ thích chết thế nào thì chết như thế. Chuyện không liên quan đến ta. Nếu như khả năng, bảo Claudia và Lidia các nàng cũng bỏ đi. Không đáng đâu!

- Tại sao?

Ngoại trừ Kiếm Thần Andy các hạ, còn có diễn Claudia và Lidia đã thay xong trang phục, đang định đi ra biểu gần như trăm miệng một lời hỏi. Hai vị tiểu thư thậm chí có chút tức giận, dường như đang tức giận khi Mạnh Hàn bảo các nàng từ bỏ.

- Elyse, nói cho bọn họ biết, trước khi ta đến Hoàng Sa Trấn, một ngày Hoàng Sa Trấn thu vào là bao nhiêu?

Mạnh Hàn dường như không có hứng thú trả lời vấn đề, chỉ phất tay một cái, bảoElyse tiến lên giải thích. Bản thân hắn thì ngồi ở trên ghế, nhắm hai mắt lại, không nhìn Claudia và Lidia, cũng không nhìn sự phẫn nộ của Kiếm Thần Andy.

Trên mặt Elyse cũng hết sức lạnh lùng, tiến lên hai bước, rất bình tĩnh nói:

- Trước khi đại nhân tới Hoàng Sa Trấn, một ngày Hoàng Sa Trấn thu vào ba ngân tệ. Chúng ta tổng cộng có 842 người. Cuộc sống như thế, từ thời điểm Hoàng Sa Trấn trở thành nơi nguyền rủa đã là như vậy, chí ít kéo dài mấy trăm năm.

Nói xong, nàng cũng không giải thích, trực tiếp lui về phía sau Mạnh Hàn.

Claudia và Lidia diễn tập diễn xuất, tất nhiên Grace và Elyse sẽ vô cùng chăm chú quan sát. Chỉ có điều khi nghe được một chuyện khiến người ta buồn nôn như vậy, ngay cả Elyse cũng không còn tâm tình quan sát diễn xuất nữa.

- Làm sao có thể như vậy được?

Claudia và Lidia đồng loạt sợ hãi kêu lên một tiếng. Trên mặt các nàng đầy vẻ khó tin nổi. Ba ngân tệ một ngày, nuôi sống hơn tám trăm người. Vậy chẳng phải mang ý nghĩa hơn bốn ngàn người cũng chỉ cần mười lăm ngân tệ sao?

Cho dù người của Hoàng Sa Trấn quá khổ, tăng con số này lên gấp mười lần, chẳng qua cũng chỉ là 150 ngân tệ, tương đương 1,5 kim tệ. Một năm hơn ba trăm ngày, dựa theo bốn trăm ngày tính toán, chẳng qua chỉ cần sáu trăm kim tệ, là có thể sống tốt hơn các cặp sinh đôi khi đó gấp mười lần. Cho dù con số này lại biến thành gấp mười lần, chẳng qua cũng chỉ là sáu ngàn kim tệ. Mà hai nàng hàng năm phải cung cấp 20 ngàn kim tệ còn không đủ. Vậy số kim tệ này rốt cuộc tiêu tốn ở chỗ nào?

- Không cái gì mà không thể.

Nhắm mắt lại Mạnh Hàn mở miệng lần nữa:

-Ngày đầu tiên ta làm ăn, kinh doanh có lãi mười ngân tệ. Cùng ngày hôm đó toàn bộ người Hoàng Sa Trấn đều giống nhau, ăn cơm đủ no. Hơn nữa trên bàn ăn lần đầu tiên có thịt. Đó là bữa ăn ngon nhất trong đời ta.

Mạnh Hàn nói xong, bốn nàng bên cạnh hắn liên tiếp gật đầu. Lần đầu tiên Grace Elyse và Demy Diana ăn được thịt, ăn quá ngon lại quên mất Mạnh Hàn, ăn sạch cả nồi thịt. Mà Mạnh Hàn chỉ gặm một cái bánh mì đen. Nhưng Mạnh Hàn lại cảm thấy, đó là bữa ăn ngon nhất mà hắn từng ăn.

Nhớ tới những điều này, trong lòng bốn nàng cảm thấy ấm áp nói không lên lời. Ánh mắt các nàng nhìn Mạnh Hàn, ruột mềm trăm mối, hận không thể hòa mình vào trong ngực Mạnh Hàn.

Có thể khẳng định là, Claudia và Lidia cũng không phải là người xuất thân từ tầng lớp dân chúng ở tầng dưới chót. Kiếm Thần Andy càng như vậy. Chắc hẳn bọn họ căn bản không biết một người muốn sống ấm no, rốt cuộc cần bao nhiêu kim tệ. Xem tình hình hiện tại, là người khác nói bao nhiêu, bọn họ liền gom góp cho người khác bấy nhiêu. Người khác nói không đủ, bọn họ liền bắt đầu phiền não, suy nghĩ biện pháp.

Mặc kệ người nào, luôn có nhược điểm. Về điểm này Mạnh Hàn đã nhận thức sâu sắc hơn. Lấy thiên phú của Claudia và Lidia trên phương diện nghệ thuật, tuyệt đối là kinh tài tuyệt diễm. Nhưng đáng tiếc, trong phương diện cuộc sống, đặc biệt là phương diện cuộc sống ở tầng dưới chót, chỉ là một kẻ ngu ngốc.

Cho dù đội cận vệ của Mạnh Hàn cùng tiến lên cũng chưa chắc là đối thủ của Kiếm Thần Andy. Nhưng trên phương diện có thể sắp xếp cho mọi người sống tốt, chắc hẳn ngay cả một ngón chân của Grace cũng không bằng.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hàn không khỏi cảm thấy cảnh giác. Hắn bắt đầu tự xét lại mình. Mình có khuyết điểm gì hoặc là mặt nào yếu đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Hàn bỗng nhiên đưa ra một kết luận làm cho bản thân mình cũng cảm giác ủ rũ.

Tham tài, háo sắc, xa hoa, chú trọng hưởng thụ. Hơn nữa hiện tại có phần vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào. Mạnh Hàn rất bị thương. Đây không phải là phẩm cách Ưu túchỉ có đại phản phái trong điện ảnh TV trong tiểu thuyết mới có sao? Tại sao bản thân hắn là một thanh niên ưu tú ở thế giới hiện đại, thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua, cũng biến thành bộ dạng không chịu nổi như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự sa đọa rồi sao?

Mạnh Hàn ở chỗ này nhắm mắt suy nghĩ. Bên kia Claudia và Lidia đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Các nàng không ngờ được, vị lãnh chúa đại nhân trước mắt này, người gần như có thể tính là giàu nhất trong những người giàu nhất mà các nàng từng gặp lại có thời điểm chán nản như vậy.

Các nàng càng không ngờ được chính là, bản thân các nàng nhọc nhằn khổ sở, không tiếc xã giao với đủ loại quý tộc, bán đi nghệ thuật mà các nàng yêu tha thiết, dùng để cung cấp nuôi dưỡng một nhóm người, lại có thể là một nhóm người như vậy.