Thiên Hạ Vô Song

Chương 796: Thương trường và chiến trường




Càng biết thánh nữ điện hạ quan tâm đối với sự phát triển của thần giáo, cho nên hắn nói cũng coi như là phù hợp.

- Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi lần này đã khổ tâm suy nghĩ cho chúng ta sao?

Angelina giận dữ nói. Mặc dù nàng có chút oán giận, nhưng dáng vẻ lại có một chút phong tình khác thường, khiến mắt Mạnh Hàn thiếu chút nữa lại trợn trừng.

- Khách khí khách khí quá rồi!

Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Angelina cười, hưởng thụ phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt mình:

- Tuy rằng ta không hiểu rõ giao dịch của quý giáo, nhưng theo thông thường mà nói, giáo lí của thần hẳn là các con dân của thần được đối xử bình đẳng. Mọi người đều bình đẳng. Tuy nhiên người của các ngươi lại tự đặt mình ở vị trí cao như vậy, tuy rằng trước mắt không có vấn đề gì, nhưng cuối sẽ chôn tai họa ngầm ở vài giáo dân ở tầng dưới chót. Đợi được tới thời điểm phát tác, vẫn chính là thời điểm các ngươi có phiền toái lớn.

Angelina rất muốn phản bác lại lời Mạnh Hàn nói, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, có vài thời điểm, bởi vì địa vị thế tục, dẫn đến những người khác ở bên trong thần giáo chiếm vị trí cao hơn người một cấp. Cho dù bản thân nàng chính là nhân vật dưới một người trên vạn người, nhưng đây là do giáo lí sắp xếp, hoàn toàn khác với những người kia. Trước đây Angelina chưa từng có nghĩ những điều này có gì không thích hợp. Nhưng Mạnh Hàn nói ra, lại không phụ thuộc vào vào suy nghĩ của nàng.

- Đây chính là phương pháp truyền bá giáo lý ngươi định cung cấp sao?

Angelina nhớ tới lời Mạnh Hàn đã từng nói, bán một trăm vạn một phương pháp có thể thu hút rất nhiều giáo dân. Lúc này nàng hỏi.

- Không phải!

Mạnh Hàn lắc đầu một cái, sau đó nói rất chân thành:

- Cái này là đưa cho nàng miễn phí. Phương pháp kia thì phải bán lấy tiền. Một trăm vạn kim tệ, chắc giá!

- Ngươi còn thiếu chút kim tệ đó sao?

Angelina có chút cau mày nói.

Tài sản của Mạnh Hàn chắc hẳn đã sớm hơn trăm triệu kim tệ. Hắn thật sự quan tâm tới một trăm vạn kim tệ này sao?

- Ta thiếu hay không thiếu kim tệ, cũng không liên quan tới việc đế quốc Hắc Ám có mua phương pháp này hay không.

Mạnh Hàn sửa lại suy nghĩ sai lầm của Angelina:

- Nếu như nàng thiếu tiền, có thể mở miệng. Ta có thể cho nàng mượn. Cho dù một trăm vạn lạng nàng có thể mở miệng bất cứ lúc nào. Tuy nhiên đó là chuyện riêng cá nhân, không liên quan đến đế quốc Hắc Ám. Lẽ nào đường đường là đế quốc, ngay cả một trăm vạn kim tệ cũng không có sao?

- Cám ơn nhiều. Chỉ có điều ta cũng không dám mượn kim tệ của ngươi!

Angelina lập tức đáp lại:

- Lần trước nợ ân tình 9 trăm ngàn kim tệ, hiện tại vẫn chưa trả hết nợ. Ta làm sao còn dám lại mở miệng.

Angelina cũng là người tinh nhạy. Đến địa vị như của nàng, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ tạo ra tiếng vọng cực lớn cả trong và ngoài nước. Không có lý do gì mượn Mạnh Hàn mấy trăm triệu kim tệ, cho dù là thánh nữ điện hạ, cũng không có được sự hào hiệp như vậy.

- Không sao. Bất kỳ lúc nào nàng cần, cứ nói một tiếng.

Mạnh Hàn ước gì Angelina, thánh nữ thần giáo Hắc Ám này mở miệng vay tiền. Cho dù nàng có không mượn, Mạnh Hàn cũng sẽ bày sẵn đường, chuẩn bị bất kỳ lúc nào.

- Lần này ngươi tới đây, rốt cuộc là tới làm gì?

Angelina tức giận trừng mắt với Mạnh Hàn một chút, sau đó bắt đầu thăm hỏi mục đích thực sự của hắn.

- Ban đầu ta cho các thân vệ ăn trái cây Ma Trản Hoa dẫn đến tai hoạ ngầm. Hết quả gặp được một di tích cổ, nên tiện đường tiến vào thăm dò, tìm được cái Hắc Ám Vịnh Thán này. Ta cảm thấy nó thích hợp với nàng, cho nên dự định bán cho nàng.

Mạnh Hàn là người ăn ngay nói thật, giấu đi một phần nhỏ, nói thật một phần lớn:

- Đồng thời, ta muốn quan sát tỉ mỉ xem, đế quốc Hắc Ám rốt cuộc có khả năng hợp tác thương nghiệp hay không.

- Như vậy, ngươi cảm thấy có khả năng hợp tác không?

Angelina nghe được câu nói tiếp theo của Mạnh Hàn, cũng trở nên chăm chú. Mạnh Hàn nói những điều khác, có khả năng Angelina sẽ không để ở trong lòng. Nhưng một khi hắn muốn nói tới thương nghiệp kiếm tiền, cho dù là nghị trưởng các hạ, cũng sẽ chăm chú nghe ý kiến của Mạnh Hàn.

- Muốn nghe lời nói thật sao?

Mạnh Hàn hỏi một câu. Thấy Angelina gật đầu, Mạnh Hàn tiếp tục nói:

- Trên thực tế, lòng tin của thương nghiệp đối với đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám không tốt. Về điểm này, tin tưởng các nàng tự mình cũng hiểu rõ. Đương nhiên, điều này có liên quan tới thái độ người của các nàng. Nếu như các nàng vẫn cảm thấy mình cao cao tại thượng, các người có thể bóc lột những người tới đây nói chuyện làm ăn bất kỳ lúc nào, vậy các ngươi vẫn vây chính mình bên trong bức tường, tự mình chơi ở bên trong đi!

Về danh tiếng buôn bán, trong lòng Angelina đã có nắm chắc. Bằng không nàng cũng sẽ không tự mình đến Hoàng Sa thành làm ăn, cũng sẽ không tự mình đứng ra tìm Mạnh Hàn. Nghe Mạnh Hàn nói như vậy, Angelina vẫn có chút cầu may hỏi:

- Vậy không có biện pháp khác sao?

- Có!

Mạnh Hàn vô cùng chắc chắc nói. Hắn hơi dừng lại một chút, thưởng thức vẻ mặt chờ mong của Angelina, sau đó Mạnh Hàn mới chậm rãi nói:

- Thu hồi sự ngạo mạn và kiêu ngạo của các ngươi, để những người của đội danh dự này đi ra ngoài làm ăn. Mỗi người mang một ngàn kim tệ. Nếu như không thể kiếm được vụ buôn bán nào đạt 10 ngàn kim tệ, thì không nên quay lại.

- Có thể làm như vậy sao?

Angelina tỏ vẻ nghi ngờ.

- Nếu như vậy, những kẻ giai cấp đặc quyền cao cao tại thường này sau khi phát hiện làm ăn không dễ dàng, sẽ hiểu rõ, tất cả những gì mình hưởng thụ là từ nơi nào đến.

Mạnh Hàn rất buồn cười chỉ môt chiêu cho Angelina. Đương nhiên chiêu này cũng chút uy phong. Nhưng Mạnh Hàn lại có thể tìm đủ lý do:

- Bọn họ không ép kim tệ từ trên người các nông dân đáng thương, chỉ có thể nhìn về phía người khác cười. Thương trường như chiến trường. Sau khi cao tầng thần giáo và đế quốc đều hiểu rõ ràng điểm này, chính các ngươi sẽ biết nên dùng thái độ như thế nào để gặp các thương nhân và quốc gia khác tới tiến hành buôn bán.

- Thương trường như chiến trường?

Đây là lần đầu tiên Angelina nghe được lời nói sâu sắc như vậy. Trước đây nàng tiếp xúc qua một vài nội dung thương nghiệp, nhưng không tiếp xúc sâu như vậy. Mạnh Hàn nói như vậy, gần như chính là tinh hoa được tinh luyện ra, khiến nàng mỗi lần gặp đều có cảm giác sáng mắt lên.

- Đương nhiên!

Mạnh Hàn gật đầu nói:

- Nàng cho rằng, mọi người kiếm kim tệ, ngươi mua ta bán thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng sau lưng cũng là ngươi chết ta sống, nên dùng mưu kế gì, nên dùng hoa chiêu gì, thậm chí còn phức tạp hơn so với trên chiến trường. Trong thời kỳ hòa bình, đây tuyệt đối là phương pháp tốt nhất để rèn luyện tính cách những người khác.

- Ta sao có thể không nghi ngờ được. Đây là bởi vì những người của đội danh dự kia không khách khí đối với ngươi, cho nên ngươi mới nhân cơ hội này trả thù bọn họ?

Angelina dường như cảm giác được Mạnh Hàn một chút tư tâm, hồ nghi hỏi.

- Ta không phủ nhận.

Mạnh Hàn thoải mái thừa nhận.