Thiên Hạ Vô Song

Chương 812: Động cơ không đơn thuần (2)




Từ sự vô tư vĩ đại phía trước đưa ra kết luận, dường như chính là như vậy.

Mạnh Hàn nói xong câu này, lại chưa kết thúc, mà thêm một câu:

- Thần là nhân từ. Cho nên, điều duy nhất mà thần vĩ đại muốn làm, chính là che chở cho con dân của mình. Nếu như thần vĩ đại ý chí đủ rộng, người thậm chí có thể khiến ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh!

- Là con dân của thần, phương pháp tốt nhất chúng ta có thể báo đáp lại thần, không phải là giết chết giáo đồ dị giáo, mà khiến tất cả giáo đồ dị giáo trên khắp thiên hạ đều nhìn thấy, sau khi tôn vinh thần vĩ đại của chúng ta, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn mấy giáo đồ dị giáo kia.

Mạnh Hàn sau khi trải qua một chuỗi dài những lời nói làm nền phía trước, rốt cuộc nói ra lời mình muốn nói:

- Đây mới thực sự là phương pháp chính xác biểu lộ sự vĩ đại của thần. Để những giáo đồ dị giáo không thờ phụng thần linh của chúng ta phải hối hận. Đồng thời, đợi tới lúc tích lũy lực lượng đủ, chúng ta mới lại cân nhắc tới chuyện thảo phạt giáo đồ dị giáo.

Mạnh Hàn nói, cuối cùng chính là một ý tứ, phát triển mạnh kinh tế, tăng cao mức sống quốc dân, sau đó sẽ tăng mạnh xây dựng quốc phòng, chờ quốc gia tổng hợp thực lực đủ cường thịnh, lại cân nhắc mở rộng hay xâm lược.

Sở dĩ từ lúc ban đầu nói hưu nói vượn tới bây giờ, mục đích duy nhất của Mạnh Hàn chính là muốn đế quốc Hắc Ám mở thị trường ra, không tiếp tục bế quan toả cảng nữa.

Ở trong trò chơi đại hàng hải, muốn mở ra thị trường, là phải dùng pháo hạm. Hiện tại, Mạnh Hàn chỉ muốn dùng một vài tà thuyết ngụy biện. Ngược lại bất kể như thế nào, để thần con dân quá hạnh phúc hơn một chút, bất kỳ tôn giáo nào cũng không thể nói hắn sai, ngoại trừ tà giáo.

Chỉ cần những người này tán thành ý tứ của Mạnh Hàn, Mạnh Hàn có thể cùng bọn họ xây dựng lên một loạt hợp tác kinh tế. Đây mới là mục đích thực sự của Mạnh Hàn. Còn con dân của thần và giáo đồ dị giáo gì đó, chỉ cần bọn họ mặc áo giáp Mạnh Hàn bán ra, cầm vũ khí Mạnh Hàn bán ra, ai thua ai thắng, Mạnh Hàn cũng không để ý.

- Tuy rằng quan điểm của hầu tước đại nhân ngài có chút bất công, nhưng cũng không thể không nói, lời ngài nói rất chính xác.

Nghị trưởng các hạ hội nghị Hắc Ám nở nụ cười, nhìn về phía Mạnh Hàn gật đầu:

- Ngươi là người xuất sắc nhất trong đám người trẻ tuổi mà ta từng gặp.

- Nhận được khích lệ, vô cùng vinh hạnh!

Mạnh Hàn khiêm tốn biểu đạt sự khách khí của mình.

- Bây giờ ta càng thấy hiếu kỳ chính là, làm thế nào có thể khiến con dân của ta càng hạnh phúc hơn.

Nghị trưởng các hạ cười hỏi:

- Ngươi có biện pháp gì tốt không?

- Cho bọn họ hi vọng!

Mạnh Hàn gần như không chút do dự mở mồm nói:

- Để bọn họ có tiền hơn so với bây giờ, khiến bọn họ càng tự tin hơn, khiến cuộc sống của bọn họ càng thoải mái hơn, khiến bọn họ cảm thấy vinh dự khi làm con dân của thần. Đồng thời, để bọn họ có cảm xúc mạnh mẽ hơn so với hiện tại, vùi đầu vào kính dâng tất cả cho thần linh, hơn nữa còn không cần có nỗi lo về sau.

- Đây thật sự là tình hình rất tốt.

Nghị trưởng các hạ nghe Mạnh Hàn nói, gật đầu:

- Chỉ có điều, làm sao làm được như vậy?

Mạnh Hàn nhún vai, hai tay mở ra, cũng không nói lời nào. Hắn chỉ mỉm cười nhìn nghị trưởng các hạ.

Angelina ở sau lưng nghị trưởng nhìn thấy rõ ràng, biết gia hoả Mạnh Hàn này nhất định là muốn nói tới điều kiện. Trong trường hợp này, hắn lại không quên đòi lợi ích. Angelina hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

- Không tiện nói sao?

Nghị trưởng các hạ ngây ngốc, hỏi. Xem ra, người dám ở trước mặt hắn nói điều kiện cũng ít khi thấy. Cho nên, nghị trưởng các hạ cảm thấy không quen, vẫn không nhìn ra được ra hiệu của Mạnh Hàn.

- Nếu như nghị trưởng các hạ nguyện ý nợ ta một món nợ ân tình...

Mạnh Hàn nở nụ cười. Xem ra nghị trưởng các hạ này còn không hiểu đàm phán hơn cả Angelina. Hay là cả đời này của hắn, số lần và cơ hội đàm phán với người cũng không có mấy lần! Sau khi cười xong Mạnh Hàn mới lên tiếng:

- Thật ra ta có một biện pháp, có thể khiến đế quốc tích lũy đến một lượng của cải khả quan. Hơn nữa còn có thể làm cho con dân của đế quốc tránh đi một vài nỗi lo về sau, đồng thời nếu như có cơ hội nói, vẫn có thể thu hút được một nhóm giáo dân.

- Ồ?

Nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, khiến nghị trưởng các hạ vui vẻ thay đổi sắc mặt. Không chỉ nghị trưởng các hạ, ngay cả các trưởng lão hội nghị, thêm cả thánh nữ điện hạ Angelina, tất cả đều là vẻ mặt khiếp sợ. Mạnh Hàn lại có biện pháp đồng thời thỏa mãn được nhiều điều như vậy sao?

- Đây chính là phương pháp ngươi muốn bán một trăm vạn kim tệ cho chúng ta sao?

Angelina mở miệng hỏi. Nàng nghe Mạnh Hàn nói muốn nghị trưởng các hạ nợ ân tình, nàng cũng có chút cảm giác dở khóc dở cười. Có vẻ như mình vẫn nợ Mạnh Hàn hai việc. Nếu như nghị trưởng các hạ lại nợ ân tình với Mạnh Hàn, đây chẳng phải là cho thấy Mạnh Hàn muốn đế quốc ra sức trợ giúp Mạnh Hàn làm việc sao? Cho nên, Angelina nhanh chóng mở miệng, đề cập tới một điều kiện khác mà Mạnh Hàn đã nói trước đó. Chí ít, giữa ân tình của nghị trưởng các hạ và một trăm vạn kim tệ, Angelina còn có thể đưa ra lựa chọn chính xác.

- Đúng, chính là phương pháp này!

Mạnh Hàn gật đầu, cười nói:

- Chỉ có điều, so với một trăm vạn kim tệ, ta càng muốn nhận được ân tình của nghị trưởng các hạ hơn.

- Ngươi cũng không phải là kẻ ngốc!

Angelina đã không biết phải nói Mạnh Hàn như thế nào mới tốt. Gia hỏa này há mồm ngậm miệng không rời chuyện làm ăn. Ngay cả ở trước mặt nghị trưởng các hạ, cũng cường điệu như vậy, thật sự khiến người ta tức giận.

- Hầu tước đại nhân, chữ tín trong chuyện làm ăn vô cùng lớn. Về điểm này, từ Hoàng Kim Thành đến nơi này, đều giống như sấm bên tai.

Nghị trưởng các hạ cười nói:

- Được rồi, một trăm vạn kim tệ. Chừng nào thì ngươi muốn lấy?

- Trong vòng nửa năm, đưa giúp ta đến Hoàng Kim Thành đi!

Mạnh Hàn có chút tiếc nuối. Bây giờ hắn tình nguyện không cần một trăm vạn kim tệ. Nhưng hiển nhiên nghị trưởng các hạ cũng dễ dàng nợ ân tình như vậy, chỉ có thể đưa thêm điều kiện phụ này. Chỉ có điều, một trăm vạn kim tệ, đối với một đế quốc đã chiến tranh kéo gài hơn ngàn năm, nói vậy cũng là một khoản tiền không nhỏ. Nếu đế quốc Hắc Ám thật sự muốn lấy ra, cũng không phải là thoải mái như vậy.

- Có thể!

Nghị trưởng các hạ gật đầu, sau đó xoay người căn dặn Angelina nói:

- Angelina, ngươi chịu trách nhiệm thực hiện chuyện này.

- Vâng, các hạ!

Angelina cúi người tiếp nhận mệnh lệnh.

Sau khi căn dặn Angelina xong, lúc này nghị trưởng các hạ mới quay đầu nhìn sang phía Mạnh Hàn, chờ phản ứng của Mạnh Hàn.

- Thành giao!

Mạnh Hàn dùng lời nói mang tính bảng hiệu của hắn, đơn giản đặt một dấu chấm cho lần giao dịch này.

Hiệp nghị đã thành, ngược lại không cần gấp gáp. Tiếp đó, nghị trưởng các hạ tổ chức bữa tiệc trong cung đình, để đón chào Mạnh Hàn.