Thiên Hạ

Chương 708




Thiên Hạ
Chương 708 - Đêm Mưa Nhập Cung
gacsach.com

Bầu trời đã nổi lên cơn mưa nhỏ, vào đêm mưa tò tò to dẩn, lộp bộp lộp bộp, đánh vào trên lá cây và mái hiên, Triệu vương phủ trong Vụ Bản phường vẫn là đèn đóm sáng tung, thiên ngưu vệ đại tướng quân Nam Tề Vân đích thân suất lĩnh nam nghìn binh sĩ thiên ngưu vệ và năm nghìn nội vệ quân, võ trang hạng nặng, bảo vệ cả nhà Lý Khánh An dời vào Đại Minh cung.

Dọc đường tò việc bàn phường tới Đại Minh cung đều đã toàn bộ giới nghiêm, một vạn năm nghìn binh sĩ thiên ngưu vệ khác ba bước một canh, năm bước một gác, cành giới dọc ven đường.

Trong Triệu vương phủ bận rộn trong sự trật tự bài bàn, Minh Nguyệt đã được chính thức phong làm chính cung hoàng hậu đang chi huy gia nhân thu dọn vật phẩm dời nhà, vật phẩm to lớn tạm thời không khiêng, chi thu dọn các món trang sức và vật phẩm tùy thân, bọn họ đã bận rộn được ba ngày, thu dọn ra mấy trăm chiếc rương, việc dời nhà là thế, nhìn có vẻ là vật phẩm không nhiều, nhung bất đầu thu dọn lại nhiều đến mức làm cho người ta không thể nghĩ xuể, chi đồ đạc của các con bọn họ đã chiếm đi phân nửa.

Do ban đêm không thể ngũ, vì vậy bọn họ ban ngày đều đã ngũ được một giấc, lúc này trong Triệu vương phù đèn đóm sáng trưng, tất cả mọi người đều đang xác nhận vật phẩm lẩn cuối cùng, bốn trăm hộ vệ thân binh Lý Khánh An lưu lại ở vương phù đang vận chuyển rương, bọn họ đem từng cái rương từ cửa hông khiêng chuyển lên xe ngựa, đi tới đi lui, vô cùng bận rộn, thứ phi Khương Vũ Y của Lý Khánh An trong Lâu Phụng viện đang bế đứa con gái, dõi theo mấy chục binh sĩ khiêng chuyển đồ đạc của nàng, hai viên hoạn quan trước sau chạy đi, dẫn đường cho binh sĩ.

“Nương, minh đây là sắp đi đâu thế?” Con gái Lý Tư Việt ba tuổi của nàng ngước chiếc khuôn mặt nhỏ hòi mẫu thân.

Vũ Y một tay dắt lấy con gái, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái má nhỏ nhắn của nó, dịu giọng cười nói: “Mình là đi tân gia, Đại Minh cung con nghe nói qua cHứa?”

Tư Việt lắc lắc đầu: “Nương, Đại Minh cung là đâu?”

“Là một tòa trạch tử rất lớn rất lớn, có rất nhiều rất nhiều cung điện và phòng ốc.” “Còn lớn hơn so với Vương phủ của bọn ta sao?”

Vũ Y mỉm cười, vỗ nhẹ chiếc má nhỏ của con gái, "Đương nhiên là to hơn vương phủ của minh rồi, lớn hơn rất nhiều, còn có một cái hồ rất to, gọi là Thái Dịch trì, con

Không phải là thích chèo thuyền đấy ư? Nương có thể cùng con chèo thuyền trong hồ a! Con thich không?"

“Thích!”

Tư Việt thích thú đến vỗ tay suốt, lúc này, nó lại nghĩ ra một chuyện, hôi: “Nương, bọn họ đều gọi nương là nương nương, tại sao bọn họ cũng phải gọi nương là nương?”

Vũ Y có chút không khôi phì cười, nàng ôm con gái lên, hôn một cái lên má của nó, cười nói: “Con ngốc của ta, nương nương là một sự xung hô, khác hoàn toàn với việc con gọi ta là nương, sau này người khác sẽ gọi con là công chúa rồi, biết không?”

Tư Việt ngoan ngoãn mà gật gật đầu, Vũ Y không khôi nghĩ đến đêm hôm trước lúc lâm hành lời hứa mà trượng phu đã hứa với nàng, sẽ phong nàng làm thục phi, khôi phục danh dự cho Khương gia, đồng thời đem di cốt của phụ mẫu nàng dời về lại Trường An, trong mắt nàng bèn không khỏi cảm thấy cay cay, không biết là mừng hay là lo, dấn vào Minh Cung sâu tựa biển, cũng không biết số phận tương lai của nàng sẽ là gì?

Lúc này, một tên tiểu hoạn quan rào bước chạy tới, nói với nàng: “Khương nương nương, hoàng hậu nương nương mời người qua đó một chút, ở tiền đại đường.”

Ba ngày trước, thái hậu Thẩm Trân Châu đã phái ra hơn hai trăm hoạn quan và cung nữ đến Triệu vương phủ hầu hạ, những hoạn quan và cung nữ này khá năng thích ứng đều rất mạnh, chi vỏn vẹn ba ngày, bọn họ hoàn toàn quen biết hết tân chủ nhân của mình, đặc biệt là về mật XUNG hô đều rất chừng mực đúng đắn, không chút sai lệch, Triệu vương phi được sắc lập làm hoàng hậu chi vỏn vẹn có một canh giờ, bọn họ bèn toàn bộ đã sửa miệng lại hết, sửa lời còn nhanh hơn cà nha hoàn hạ nhân của Triệu vương phủ.

Vũ Y gật gật đầu, ôm lấy con gái đi về phía tiền viện.

Trong đại đường ở tiền viện, Độc Cô Minh Nguyệt đang thực hiện việc sắp xếp cuối cùng cho các nha hoàn hạ nhân, sáu mươi mấy nha hoàn gia nhân tề tựu một nơi sành đường, hôm nay cũng đồng thời là thời khắc quan trọng trong cuộc đời bọn họ.

“Có một tiền đề, ta phái nói rõ cho mọi người biết, mọi người đều là tấm thân tự do, mỗi người đều không có khế ước bán thân gì, đều là vương phủ ta tuyển dụng, có ký khế ước tuyển dụng, các ngươi có thể rời khói bất kỳ lúc nào, nhung bây giờ chúng ta sắp tiến cung rồi, vì vậy ta chính thức tuyên bố, khế ước tuyển dụng của chúng ta đến bây giờ là chấm dứt, người chủ chấm dứt khế ước, chiếu theo ước hẹn, ta sẽ đền ba tháng lương cho các ngươi, đồng thời, với tình cảm chủ bộc mấy năm, ta sẽ cho mỗi người thêm một trâm quan tiền phí an cư, còn sẽ đưa cho mỗi người các ngươi một mành đất ruộng đất đai không nhiều, mỗi người chi có hai mươi mẫu, đều là thượng điền ngoại ô kinh kỳ, chia tay với mọi người trong lòng ta cũng rất buồn, nhung chúng ta phái chia tay rồi, mai này mọi người trong cuộc sống nếu gặp phải khó khăn gì, có thê đến tìm ta, chi cẩn là họp tình họp lý, ta sẽ tận lực giúp đỡ mọi người, đa tạ sự chiếu cố của mọi người những năm nay đối với người nhà của ta!”

Nói xong, Minh Nguyệt thi lễ một cái với bọn họ, những bộc phụ này trong lòng

Đều cảm động dị thưởng, bọn họ cũng quỳ xuống, dập đầu ba cái với Minh Nguyệt rưng rưng nói: "Hoàng hậu nương nương dùng thân ngàn vàn hành lễ với bọn ta, bọn ta không dám nhận, bọn ta chúc cho nương nương cà đời bình an, chúc cho công chúa tiểu vương gia và các phu nhân ai cũng khỏe mạnh...

Minh Nguyệt gật gật đầu, tiếng nói nàng cũng có chút nghẹn ngào: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người quay về thu dọn đồ đạc của mình đi! Sự sắp xếp phía sau ta sẽ đế lão Phan làm tốt cho mọi người.”

Đại quản gia Phan Tiểu Niên bên cạnh phất tay một cái nói: “Mọi người hãy đi theo ta! Đồ đạc đều đã chuẩn bị xong rồi, mỗi người đều có phần.”

Mọi người là dập đầu một cái với Minh Nguyệt, bèn đi theo Phan Tiểu Niên đi khôi, lúc này, Vũ Y dắt theo con gái đi lên, cũng có chút luyến tiếc nói: “Đại tỷ, xem tỷ khá là thương cảm.”

“Đúng a! Chia tay luôn làm người ta thương cảm.”

Minh Nguyệt thờ dài một tiếng, bèn phấn chấn lại tinh thần, cười nói với Vũ Y: “Lẩn này chuyển nhà không phái là toàn bộ gia nhân đều giãi tán hết, còn có mười hai a hoàn sẽ theo chúng ta vào cung, Bão cầm và Lộng Tiêu của phòng tỷ cũng sẽ theo chúng ta vào cung, ngoài ra nhũ nương của các con cũng sẽ vào cung, ta sẽ ưu đãi bọn họ nhiều hơn, tỷ hãy yên tâm đi!”

Điều mà Vũ Y lo lắng chính là cái này, hai a hoàn cận thân của nàng Bão cầm và Lộng Tiêu đều đi thẹo nàng từ lúc ở An Tây, hai người đều là cô nhi, thật sự phái thà họ đi, bọn họ có thế đi tới đâu, còn nhũ nương của con gái, con gái cũng không bó được, nghe Minh Nguyệt nói vậy, nàng bèn yên tâm rồi.

“Đại tỷ tới tìm ta, chính là vì chuyện này ư?”

Minh Nguyệt ôm lấy tay nàng cười nói: “Ta là muốn để tỷ và ta cùng ngồi một chiếc xe ngựa, nói thật, trong lòng ta có chút hồi hộp. Ài! Vốn dĩ là Như Thi ngồi chung với ta, nhung Như Họa đang có mang, muội ấy phái đi cạnh theo, vì vậy chi đành mời tỷ ngồi chung với ta vậy.”

Vũ Y cũng cười: “Thật ra trong lòng ta cũng hồi hộp, như vậy mọi người ngồi chung với nhau, là quá tốt rồi còn gì. Chi bằng chúng ta ngồi ở cỗ xe ngựa to nhất kia, để Uyển Nhi cũng ngồi chung, mọi người náo nhiệt một chút, ta đoán là muội ấy cũng có chút hồi hộp.”

Minh Nguyệt nghĩ ngợi một chút, bèn cười nói: “Thôi được! Để ta bào người đi sắp xếp, để cà Nhi Thi Như Họa cũng ngồi vào đó luôn, dù sao bọn họ chi có ba người, chắc là chen chúc một chút cũng đủ ngồi, tuy rằng có chút không họp lễ tiết, thế nhung chúng ta cũng không lo được nhiều như vậy nữa.”

Vũ Y tâm niệm thoắt chuyển, liền khẽ cười nói: “Kỳ thật có thể giành thích mà! Cứ nói là yêu cầu của quân đội, suy nghĩ tới an toàn mà ra thôi.”

Minh Nguyệt vội vàng căn dặn một hoạn quan đi sắp xếp xe ngựa, Minh Nguyệt thấy giờ hẹn sắp tới, bèn bào người đi nhất nhất thông báo hết cho mọi người, đi tập trung ớ tiền đường, qua được một chốc, mọi người đều đã kéo tới, Như Nhi dìu lấy muội muội Như Họa, Như Họa đã có mang sáu tháng, cái bụng đã lộ ra, đi đường khá là bất tiện, nhũ nương ôm lấy con gái Tư Đóa của Như Thi, rất nhanh, Bùi Uyển Nhi cũng đã đến, nàng cũng ôm lấy con gái của mình, điều thú vị là, ngoại trừ trưởng nữ Tư Việt ra, những đứa bé khác đều đã ngũ say.

Mất thấy sắp phái tiến cung rồi, mỗi người đều khá là hồi hộp, đồng thời cũng mang theo một chút hung phấn, bất đầu tò đêm nay, bọn họ sẽ bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới.

Lúc này, một hoạn quan chạy vào trong đại đường, hành lễ với Minh Nguyệt nói: “Nương nương, giờ hẹn đã đến, xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn xếp.”

Minh Nguyệt gật gật đầu, nói với mọi người: “Mọi người đều lên xe đi, chúng ta phái đi rồi!”

Nàng có chút lưu luyến nhìn lão trạch một lẩn cuối, bèn dẫn theo mọi người đi ra khôi đại đường, đi mãi tới trước bình phong trước công, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ba trâm thân binh đội hộ vệ vũ trang hạng nặng, cỡi ngựa hộ vệ ở phía trái phái xe ngựa, Minh Nguyệt dẫn theo mọi người đều ngồi lên trên một cỗ xe ngựa rộng lớn nhất của nhà, phía sau đi theo hai cỗ xe khác, là chờ a hoàn cận thân và nhũ nương, cửa chính từ tò mờ ra, xe ngựa đã lăn bánh, xuất phát về phía ngoài cửa.

Ngoài cửa lớn cũng là đèn đuốc sáng trung, vật phẩm đã vận chuyển vào cung trước đó rồi, gần một vạn thiêu ngưu vệ và binh sĩ nội vệ dàn đội bào hộ, độ quân giới nghiêm suốt tuyến đường, từ vụ bàn phường một mạch đi tới Đại Minh cung, ven đường đều là sĩ binh quân Đường.

Nam Tề Vân giục ngựa tiến lên, ôm quyền thi lễ: “Mạt tướng Nam Tề Vân hộ vệ vương phi và các vị phu nhân tiến cung!”

Hắn nhất thời quen miệng, vẫn cHứa sửa được, Minh Nguyệt khẽ mỉm cười: “Khuya như vậy còn làm phiền mọi người không thể nghỉ ngơi, thành thật cáo lỗi!”

“Bào hộ Vương phi, là chức trách của bọn ty chức!” Nam Tề Vân lập tức hạ lệnh: “Có thể xuất phát rồi!”

Xe ngựa cuối cùng đã rời khôi Triệu vương phủ, chạy đi về hướng Đại Minh cung, mỗi người qua cửa sổ xe nhìn ra Triệu vương phủ xa dẩn xa dẩn, trong mắt của các nàng đều tràn đầy một nỗi bịn rịn khôn xiết.

Đêm nay Triệu vương phi vào cung gần như là chuyện trọng đại hàng đầu của quân đội Trường An, mọi quân đội trú Trường An đều thâu đêm không ngũ, cho dù rất nhiều quân đội đều không hề liên quan, nhung thân là quân lệnh, mỗi một quân đội đều giữ một trạng thái bị chiến cấp một, từ Đại Minh cung đến Minh Đức môn, gần như mỗi một nơi quan trọng đều có quân đội tuần tra, đúng lúc đại bộ phận tướng lĩnh cao cấp đều đi Đại Minh cung và Vụ bàn phường tận trung, nội vệ tình báo đường đầu lĩnh Hồ Vân Bái lại chẳng đi đâu cà, hắn ngồi trấn giữ ở tình báo đường tổng bộ, cũng là cà đêm không ngủ.

Hắn đã nhận được tình báo, đêm hôm nay sẽ có mấy trăm tông thất tụ hội, tiến hành sự giãy giụa cuối cùng, phàn đối Lý Khánh An đăng cơ.

"Giãy giụa cuối cùng'!

Điều mà Hồ Vân Bái nghĩ tới chính là từ này, bây giờ tông thất phàn đối còn có ý nghĩa ai? Hắn cũng không thé không khâm phục sự mưu sâu tính xa của Lý Khánh An, hắn bắt tông thất sẽ là một trờ lực lớn nhất cho việc đăng cơ của hắn, vì vậy những năm nay hắn luôn không ngừng làm suy yếu thế lực của tông thất, cho dù thế lực tông thất đã không còn được như xưa, trờ thành thời khắc yếu nhất từ lúc khai quốc tới nay, nhung bọn họ ở trên sự lựa chọn đế vương vẫn còn có quyền phát ngôn.

Lý Khánh An bèn ở trước lúc đăng cơ phát động chiến tranh bắc phạt, đánh một trận chiến dịch nắm chắc phần thắng nào để giành được sự ủng hộ dân ý của toàn quốc, bây giờ chiến tranh bắc phạt đại thắng, dân ý toàn quốc sục sôi, thanh vọng của Lý Khánh An cũng đạt tới mức mật trời đang độ giữa trưa, đây bèn làm cho sự phàn đối của tông thất trờ nên không còn thấm vào đâu nữa.

Hồ Vân Bái bây giờ mới hiểu nguyên nhân Lý Khánh An không chịu thỏa hiệp với tông thất, một khi thỏa hiệp sẽ hậu hoạn vô cùng, mà hắn kiên trì không thỏa hiệp, lợi dụng phương thức phát động chiến tranh đối ngoại điều động dân ý, mấy trăm tông thất thế lực suy bại dù thế nào đi nữa cũng không thế đối kháng được với dân ý của bốn nghìn năm trăm vạn dân Đại Đường, Lý Khánh An khéo léo vận dụng chiến tranh đối ngoại, đem sự giao tiếp quyền lực cấp cao như việc đế vương đăng cơ này, biến thành một cuộc vận động toàn dân, đây chính là một thủ đoạn quyền lực cực kỳ cao minh.

Điều này làm cho Hồ Vân Bái trước giờ không hiểu Lý Khánh An tại sao lại đánh trận chiến Hồi Hột bỗng chốc vỡ nhẽ ra, hắn còn tưởng rằng Lý Khánh An thật sự là vì diệt tận gốc hậu hoạn thào nguyên, nhung bây giờ xem ra, thật ra vẫn là một sự đấu tranh quyền lực biến tướng, chăng qua càng cao minh hơn, càng kín đáo hơn mà thôi.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, có binh lính tiến vào báo cáo: “Tông chính khanh đến rồi.”

“Mời hắn vào đây!”

Hồ Vân Bái đứng lên, thời khắc hắn chờ đợi đã tới, lát sau, tông chính khanh Lý Dịch đi nhanh một mạch tiến vào, thần sắc có chút bối Rối, vào cửa đã nói: “Hồ tướng quân, bọn họ đã bất đầu rồi.”

“Đừng hốt hoàng, từ từ mà nói, ở đâu thế? Có bao nhiêu người?”

Lý Dịch nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Ớ trong Thịnh vương phủ, đại khái có khoảng hơn ba trâm người, bọn hắn đang bí mật thương lượng làm sao đôi phó tân đê.”

Hồ Phái Vân gật gật đầu, hơn ba trăm người, chi có một nữa, xem ra vẫn có rất nhiều người tương đối nhát gan sợ phiền phức, không chịu lộ diện, như vậy cũng tốt, sát một người ranh đe trăm người!

Hắn lập tức hạ lệnh nói: “Gửi thu cho nội vệ, xin bọn hắn làm thế nào cũng phải lập tức xuất binh bao vây Thịnh vương phù!”

Độc cô Minh Nguyệt chuyển nhà, một vạn quân nội vệ chi đi có năm nghìn người, mà năm nghìn người còn lại thì đã mượn cho tình báo đường điêu dùng trong tình thê khẩn cấp.

Lúc này đại tướng suất lĩnh năm nghìn quân chính là đại tướng quân Quý Thắng, người vừa mới quay về kinh không lâu mới nhận chức nội vệ Đại tướng quân. Hắn cũng không có đi Vụ Bàn phường, mà là chuẩn bị cùng tình báo đường phôi họp làm việc. Kim bài mệnh lệnh xuất binh này này chính là trước khi bấc chinh Lý Khánh An đã cho hắn. Quý Thắng cũng được coi như là một trong những tâm phúc mà Lý Khánh An tín nhiệm nhất. Trong số những những kim bài mà Lý Khánh An ban phát xuống, thì kim bài của hắn xếp thứ tám, thậm chí vượt qua Hồ Phái Vân, đủ thấy sự tín nhiệm của Lý Khánh An đối với hắn. Lúc này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hắn toàn thân khôi giáp, tay cầm chiến đao, năm nghìn binh lính cũng chinh trang sẵn sàng.

Trong đêm đen, một viên kỵ binh phi ngựa phóng tới, đưa một phong lệnh thinh cầu cho Quý Thắng, Quý Thắng nhìn thoáng qua, liền lập tức hạ lệnh: “Xuất binh, mười sáu cung Thịnh Vương phủ!”

Thịnh vuơng Lý Kỳ là con trai thứ hai mươi mốt của Lý Long Cơ, cũng một trong số những đứa con còn sống sót của Lý Long Cơ. Hắn vẫn sống rất lặng lẽ, mấy năm nay Đại Đuờng nam bắc phân liệt, hắn cũng không có đến thành đô, mà là ở lại Trường An, gần nhu không ra khỏi cửa, liền tránh khỏi những cuộc tẩy trừ lẩn này đến lần khác.

Nhưng sự lặng lẽ của hắn không có nghĩa là hắn khiếp nhược, này một khi Lý Khánh An sắp đăng cơ làm Đại Đường hoàng đế, thì cuối cùng hắn cũng cám thấy mình không thể im lặng được nữa. Hấn vẫn luôn cho rằng, Lý Khánh An có thể làm Triệu vương, có thế làm thiên sách thượng tướng, có thê làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái, chi có điều duy nhất là không thể làm hoàng đế, nguyên nhân rất đơn giàn, Lý Khánh An không phái là hậu duệ của Thái Tông, không phái xuất thân chính thống, là hậu duệ của Lý Kiến Thành năm xưa. Lý Kiến Thành đã ở trong cuộc biến Huyền Vũ môn bị tru diệt, thì con cháu hắn làm sao có thể đăng đại thống được?

Điều đó khiến cho Lý Kỳ bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được, kỳ thật cũng là tất cà tôn thất không thé chấp nhận được, mặc dù Tông chính khanh Lý Dịch tó vẻ ủng hộ, đó là bời vì hắn cũng không phái là hậu duệ của Thái Tông, hắn không thể đại diện cho tôn thất.

Hơn ba trăm hai mươi tôn thất đã bí mật liên hệ hơn một tháng nay, hôm nay Thái hậu chính thức xuống chi tuyên bố Lý Khánh An kế thừa Đường thất đại thống, điều này khiến cho các tôn thất gần như muốn điên cà lên, bọn hắn liều lĩnh tụ tập lại một chỗ, khẩn cấp thương lượng cách ứng đối. Trong đại sành đường của vương phủ quần chúng sôi trào, hơn ba trăm tôn thất cũng đều đang nổi giận mắng chửi Lý Khánh An đăng cơ rất hoang đường. Những tôn thất này trong độ tuổi từ ba mươi đến hơn bốn mươi tuổi, tò nhó đến lớn hưởng trọn mọi vinh hoa phú quỹ, nhung mấy năm nay bọn hắn thưởng gặp phải những đả kích nặng nề, đất đai bị chiếm đoạt, gia tài bị tịch thu, nhất là rất nhiều những tôn thất chạy đến thành đô, sau khi bọn hắn trờ về, phát hiện công phủ, vương phủ của bọn họ đều đã bị tịch thu hết, hắn đành phái ở trong biệt trạch mà trước đây đã mua, dựa vào một chút ít tiền dành dụm được ngồi không ăn núi lờ, mức sống bị tụt dốc nghiêm trọng, sự trách móc của người nhà, sự oán trách của con cháu, khiến cho cơn giận ngày càng tích tụ nhiều thêm trong lòng, tin tức Lý Khánh An sắp đăng cơ cuối cùng đã dẫn đến sự bùng nổ của cơn giận trong lòng bọn hắn.

“Ta không tin! Ta tuyệt đối không tin!”

Người nhảy ra lớn tiếng la lối chính là một tôn thất hơn ba mươi tuổi, hắn chính là con trai trưởng của thái tử Lý Anh trước tên Lý Nghiễm, cũng chính là huynh trưởng của Lý Cầu, sau khi thành bị phá Lý cầu tự sát bó mình, còn Lý Nghiễm đang ở thành đô nhậm chức quang lộc khanh thì trốn về Trường An. Hắn nguyên là Tân Bình quận vương, tòa nhà cũng đã bị tịch thu rồi, còn những nén vàng bạc giá trị hai mươi vạn quan mà hắn chốn ở dưới tầng hầm cũng bị tịch thu rồi, khiến cho hắn vô cùng bi phẫn.

Trong đại sành đường tất cà mọi người đều im lặng cà, nhìn hắn, Lý Nghiễm cao giọng nói: “Các vị, ta đã nghĩ rất lâu, ta hoài nghi Lý Khánh An căn bàn không phải là tôn thất, hắn là giành mạo.”

Kết luận này của hắn khiến cho hơn ba trăm tôn thất trong đại sành đường đều la ồ lên, Thịnh vương Lý Kỳ cũng nén không được nữa, hắn vội vàng cất ngang lời nói của Lỳ Nghiễm: “Quận vương, ngươi có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ trực tiếp thì không có, nhung có rất nhiều điểm khá nghi, tỷ như, cha mẹ của Lý Khánh An ở đâu? Huynh đệ tỷ muội của hắn đâu? Hắn làm sao có thé là con một được, làm sao lại là cha mẹ mất sớm, điều này quả là rất không họp tình lý.”

Trong ánh mắt Lý Nghiễm bắn ra những tia hung ác: "Ta hoài nghi hắn giết chết hết cà nhà của hậu duệ Kiến Thành để diệt khẩu rồi, dù sao vẫn là ở Toái Hiệp, thì hắn chính là trời ở bên đó mà, không! Hoặc có thể căn bàn là không có hậu duệ gì của Kiến Thành, chi là hắn bịa đặt ra thôi...

Sự hoài nghi của Lý Nghiễm trong đại sành đường đã dấy lên một loạt sự cộng hưởng, Lý Khánh An là hậu duệ của Kiến Thành đã khiến cho bọn hắn không thể chấp nhận rồi, nếu còn là giành mạo tôn thất nữa, thế thì lại càng làm cho người nghe rợn cà người, cà đại sành đường sôi sục hẳn lên, tiếng quát mắng, tiếng la ó, giống như một nổi nước đang sôi vậy.

“Im lặng! Mọi người im lặng!”

Thịnh vương Lý Kỳ ra hết sức để mọi người im lặng, đợi trong đại sành đường im lặng rồi, hắn khăng khái nói: “Mặc kệ là thật là già, bất luận như thế nào, trong lúc thân thế Lý Khánh An còn cHứa rõ ràng, chúng ta nhất định phái ngăn càn hắn đăng cơ, quyết không thể để hắn làm hỏng Đại Đường chính thống!”

“Nhung mà... Hiện ở chúng ta còn có biện pháp gì nữa chứ?” Có người lo lắng nói: “Có!”

Thịnh vương Lý Kỳ lập tức đứng hẳn lên bàn, ở trên cao nhìn xuống mọi người nói: "Chúng ta hãy bố cáo thiên hạ, vạch Trần bộ mật ngụy giành tôn thất của Lý Khánh An,

Để người trong thiên hạ thóa mạ hắn, khiến cho hắn không dám đăng cơ, thời gian khẩn bách, ngày mai chúng ta liền bất đầu đi..."

Lời nói của Lý Kỳ còn cHứa dứt, đôi mắt hắn đột nhiên trừng to, chi thấy một mũi tên như tia chớp bắn vào đại đường, đầu tiễn sắc nhọn bắn thẳng vào mật hắn, hắn vẫn còn cHứa kịp phàn ứng, mũi tên đó bèn một tên bắn Thủng cổ họng của hắn, Lý Kỳ che cổ họng lại, nhăn cầu lồi ra, đơ người ngã ập xuống bàn.

Đại đường trước hết là một sự im lặng, ngay sau đó bèn là một sự hoàng loạn, mọi người ai cũng sợ đến hồn không nhập thể, dùng tay áo che mặt là chạy, chạy đông chạy tây, Tân Bình quận vương Lý Nghiễm ban nãy còn vỗ ngực dậy thề hoài nghi thân phận Lý Khánh An lại càng sợ đến mức chui vào dưới gầm bàn.

“Ầm!” Một tiếng nổ lớn, cửa sổ bốn phía toàn bộ bị tông ra, hơn hai nghìn binh sĩ võ trang hạng nặng xông vào đại đường, bọn họ ai nấy lima dắt hoành đao, tay cầm cung nỏ, nhắm thẳng vào tôn thất đang Rối nhu ong vờ tổ.

“Ai cũng không được động đậy! Ai dám động đậy, thì giết chết người đó!”

Sự xông vào và cao giọng quát to của binh sĩ đại đội, làm cho tôn thất có mặt đều không dám nhúc nhích, mỗi người đều quỳ xuống đất, sợ đến mức run lên cầm cập.

Lúc này có một tiếng bước chân, Lý Thắng dẫn theo hơn một trăm binh sĩ bước nhanh đi vào, hẳn ánh mắt sắc lạnh quét qua đại đường một cái, cao giọng nói: “Có người cử báo nơi đây tụ tập đông người tạo phàn, theo Đuờng luật đương trảm!”

Nghe nói phải chém đầu, mọi người sợ đến rụng ròi hết cả người, Lý Nghiễm là người đầu tiên la ối: “Tướng quân tha mạng a! Bọn ta đều là tôn thất Đại Đường, đang thương nghị ủng hộ Triệu vương điện hạ đăng cơ!”

Tất cà mọi người đều âm thầm khinh bi Lý Nghiễm, nhưng ở vào lúc này, cũng không lo được gì khác nữa, bào đàm mạng nhô là quan trọng nhất, mọi người đồng loạt làm theo hô to: “Đúng a! Bọn ta đều đang thương nghị ủng hộ Triệu vương đăng cơ, tuyệt đối không tạo phàn!”

Quý Thắng cười lạnh một tiếng, Hồ Phái Vân nói rất đúng, nhưng tôn thất này ai nấy đều là hạng xương mềm, hễ có chút hù dọa, bèn ai nấy đều sợ đến té đái hết.

Hắn để mặc, những tông thất này phái giam lõng chừng mấy tháng cái đã, để cho bọn họ nhất nhất viết thư hối lỗi mới được.

Hắn vung tay một cái: “Mang toàn bộ họ đi hết, tống vào trong giám ngục nội vệ tăng cường kháo vấn, nhất định có người muốn tạo phàn!”

Các binh sĩ xông ùa lên, mặc kệ những tôn thất này khóc lóc ăn vạ thế nào, không chịu đứng dậy, thì túm lấy chân và cổ bọn họ, đem bọn họ nhấc bổng lên khiêng ra khói phủ Thịnh vương, ném vào trong mấy chục chiếc xe ngựa bọc thiết đã chuẩn bị săn tò trước, đóng sầm cửa lại, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía hoàng thành.

Lúc này đang là lúc canh hai, trên phố lớn đều đã giới nghiêm, khắp nơi yên tĩnh, chi có mưa vẫn rơi lộp bộp lộp bộp.