Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 34




Những ngày cuối năm vộị vàng qua.Trước đây, tới ngày 30 như hôm nay,Thiên duệ vẫn công tác bình thường như những công ty khác.Chỉ là ca chiều được nghỉ sớm 2 giờ, chính thức được nghỉ đông.

Bởi có đêm giáng sinh trước đó làm tiền lệ, nhân viên toàn Thiên Duệ đều thiệt tình chờ mong Boss có thể lại động kinh thêm 1 lần, Tuy rằng xác suất để trong 1 năm boss động kinh 2 lần là rất nhỏ,nhất là phát sinh trên 1 người như Lãnh Lăng Duệ.

Đương nhiên, xác suất kể trên chỉ đúng với 1 Lãnh Lăng Duệ không đụng tới Lãnh Kỉ Kỉ, lúc này, tất nhiên là không thể giống vậy.

Như mong muốn của toàn thể nhân viên của Thiên Duệ, Diêm vương đại nhân lại động kinh,động kinh hoàn toàn như thế, quả thực khiến mọi người tâm can rung bần bật, lệ nóng doanh tròng…

Sáng sớm hôm nay,khi mọi nhân viên của Thiên duệ đến công ty đúng giờ, chuẩn bị bắt đầu 1 ngày công tác ,thì nhận được 1 nhiệm vụ duy nhất và cũng là cuối cùng của năm nay : trật tự đi phòng Tài vụ lĩnh tiền Lì xì và tiền thưởng, lấy xong thì ai về nhà nấy, nghỉ!

Vì thế, khi mọi người nắm xấp lì xì giầy hơn nhiều lần năm ngoái, rơi lệ đầy mặt, hô to : “ Boss vạn tuế!” thì Lãnh Lăng Duệ đang chặn tiểu quỷ nhảy nhót lung tung lại,ném vào xe,sau đó cũng lên xe, đóng cửa,mở máy – đi sắm tết.

Trong gần 30 năm nhân sinh của Lãnh Lăng Duệ, 2 từ “ sắm tết” xa vời tựa như mây bay.Trước 3 tuổi,dù có đi sắm tết nhưng thời đó còn chưa thông dụng việc mua sắm ở siêu thị, sau 3 tuổi, tết đối với hắn chẳng khác j vô số ngày bình thường khác,hắn không biết gì là đón giao thừa, là tiền lì xì,càng không biết gì là gia đình đoàn tụ, vui vẻ hạnh phúc..Ít nhất, hắn chưa từng có 1 gia đình đoàn tụ chân chính .

Bất quá, năm nay không giống vậy, Lãnh Lăng Duệ không nói ra được là khác nơi nào, có lẽ là vì có người cùng đón tết? Dĩ vãng hắn cũng có qua, khi còn trẻ, ở nhà Tiêu Dương thì cũng coi như có người cùng …nhưng cảm giác lại không giống.

Có lẽ, bất đồng lớn nhất là, đó là người nhà của bằng hữu, mà bé con,được hắn nuôi từ khi còn bé bằng bàn tay đến bây giờ, là thuộc về một mình hắn chỉ riêng hắn mà thôi.

Bé là người thân thiết nhất của hắn, Hắn cũng là người thân thiết nhất của bé.

Nhưng khi chân chính đứng ở cửa siêu thị lớn nhấn khu dân cư phụ cận,Lãnh Lăng Duệ có xúc động ngay lập tức dẫn Tiểu yêu tinh quay đầu về nhà.

Tha thứ cho hắn đi, thực sự là hắn không có kinh nghiệm đi siêu thị trong những ngày này.

Bất quá, Lãnh Kỉ Kỉ ko sợ chút nào, nhiều người thì sao? Chật chội thì sao? Bé có được thân hình vô cùng có ưu thế, cộng thêm năng lực chạy nhảy mạnh hơn n lần người thường, ai có thể chui thắng bé chứ!!

Vì thế, Lãnh Lăng Duệ phát hiện, chỉ trong nháy mắt, tiểu yêu tinh vẫn dán hắn nay đã biến mất không còn thấy bong dáng tăm hơi. Không cần nghĩ cũng biết, Lãnh Lăng Duệ ngay lập tức vận dụng hình thể cao lớn của mình,đen mặt, sát hướng khu thực phẩm.

Xem qua một loạt dãy hàng, cuối cùng cũng phát hiện Lãnh Kỉ Kỉ bé con đang ngồi trước 1 dãy hàng,nâng cằm, rối rắm suy nghĩ xem nên lấy cái nào, lấy bao nhiêu mới đủ.

“ Không được chạy loạn!” Lãnh Lăng Duệ ngồi xổm xuống,chỉnh lại quần áo cho Tiểu yêu tinh.

“ “Nga……” Tiểu yêu tinh tùy ý lên tiếng, ánh mắt còn lưu luyến tại dãy hàng,không để lời nói của Lãnh Lăng Duệ vào lòng chút nào.

Sợ bé lại chạy loạn, Lãnh lăng Duệ liền nâng lên 1 cánh tay nhỏ gầy của bé, gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ mềm trong tay mình,trầm giọng nói “ Ngươi chạy đi chạy lại cũng không lấy được gì! muốn ăn cái gì cứ nói cho ta, ta lấy giúp ngươi,nhưng trước đó phải lấy xe đẩy đã.”

“Không được hạn chế chủng loại!” Lãnh kỉ kỉ bé con lại bắt đầu nói điều kiện mà không sợ chết .

Lãnh lăng duệ méo miệng:“không độc chết được ngươi.”

“Không được hạn chế số lượng!”

“không bội thực được ngươi.”

Mặc kệ, không phản đối chính là đáp ứng rồi! Lãnh kỉ kỉ tỏ ra– thật là vui !

Ép buộc gần hết buổi sáng, khi ra khỏi siêu thị, Lãnh lăng Duệ cảm thấy cực kì may mắn khi lái xe tới,nếu không làm sao mang hết đống này về được !

Tới giữa trưa, 2 người tùy tiện tìm 1 nhà ăn giải quyết bữa trưa. Lãnh Lăng Duệ cầm khăn ăn, bất đắc dĩ mà cưng chiều lau vệt bẩn nơi khóe miệng cho Tiểu yêu tinh ăn uống vô cùng bất nhã kia,hỏi : " Tối nay muốn ăn gì ? "

Lãnh Kỉ Kỉ nghiêm túc nói : " Giao thừa phải ăn sủi cảo ! "

" phiền toái lắm, ai là người gói ? "

“Ngươi nha!~”

“……”

Hai giờ sau ,tại phòng bếp nhà mình , Lãnh Lăng Duệ nhận mệnh gói sủi cảo, mắng thầm trong lòng : “ Thật sự là điên rồi mới nuôi 1 tiểu quỷ phiền toái như vậy!”

Dĩ vãng,cho dù là giao thừa,hắn cũng chỉ tùy tiện nấu cái j đó ăn rồi vào thư phòng, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có 1 ngày mình thực sự làm hết thảy những thứ truyền thống này trong đêm 30.

Chờ đến trời tối, Lãnh Lăng Duệ nhìn sủi cảo phập phù trôi nổi trong nồi, cho thêm 1 bát nước, đậy nắp lại, sau đó ngẩng đầu nhìn bàn ăn ở ngoaì, liền thấy tiểu yêu tinh ôm bụng, chờ mong mà ai oán nhìn ..cái nồi sau mình,chỉ kém mỗi không rớt nước miếng thôi.Hắn không nhịn được ,thản nhiên nở nụ cười.

“Duệ duệ, đã được chưa đã được chưa? Ngươi cười j vậy? ~~~”

Nhìn sủi cảo lại 1 lần nữa nổi lên, Lãnh Lăng Duệ mở nắp, cầm lấy muôi, cẩn thận vớt từng cái một ra đĩa : “ không có gì`, ta chỉ cười ngươi cả ngày cũng chỉ biết ăn thôi.”

“Có câu nói j nhỉ..A! dân dĩ thực vi thiên!” Tiểu yêu tinh chống đối, sau đó nhìn sủi cảo được Lãnh Lăng Duệ bưng lên, ánh mắt phát sáng, bởi vì mắt bé có màu xanh đậm,vậy nên thật sự là rất giống tiểu sài lang.

Hất móng vuốt đang ngo ngoe trực tiếp bốc lấy ra,Lãnh Lăng Duệ trầm giọng mệnh lệnh : “ đi rửa tay đã!” , sau đó tới phòng bếp lấy đũa gắp 1 ít dưa muối.

Hai người ngồi đối mặt nhau, trước mặt là 1 đĩa sủi cảo tỏa khói thơm nức mũi,bốc lên 1 khoảng sương mù,hòa lẫn với mùi dưa chua,khiến mắt của 2 người bị hun cay xè.

“o giờ đêm nay , quảng trường trung tâm sẽ có yên hội hoa xuân ( bắn pháo hoa), có thích đi không?”

“Đi!”

Lãnh lăng duệ nở nụ cười.

Tiểu yêu tinh ngạc nhiên ngẩng đầu:“Duệ duệ, thấy hôm nay ngươi cười rất nhiều!”

“Câm miệng! ăn cơm!”

“cái này rõ ràng là há cảo…”

“……”

Đêm khuya ,lúc không giờ 1giây, tại quảng trường trung tâm, hàng trăm chum pháo hoa với cái đuôi thật dài được phóng lên không trung,chỉ 1 chốc đã nhuộm đẫm đêm tối, khiến bầu trời sáng như ban ngày,xán lạn như quang mang của các vì sao,quang hoa lúc minh lúc diệt, chiếu rọi trên từng khuôn mặt những người đứng xem, những khuôn mặt thiệt tình nhất, thỏa mãn nhấn, hạnh phúc nhất…

“Duệ duệ,thật là đẹp..” Tiểu yêu tinh được Lãnh Lăng Duệ ôm lấy, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm phồn thịnh đầy kinh diễm, thì thào cảm thán.

“Thật không?…” Lãnh Lăng Duệ xoay mặt liếc nhìn bé 1 cái, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về không trung sáng lạng,thanh âm trầm thấp mà nhu hòa : “ sau này năm nào cũng đến, được không?”

“Hảo.”

Giờ khắc này, lãnh lăng duệ ước gì thời gian ngừng lại.Bé con này bất ngờ mà ly kì xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, đã đem đến cho hắn rất nhiều điều,nuôi bé, nhìn bé lớn lên từng ngày, hắn có cảm giác rất thỏa mãn.Không cần tìm 1 người phụ nữ làm vợ,sinh con đẻ cái, chỉ cần có bé, coi bé là con của mình, là đủ rồi…

Nhưng ý nghĩ của hắn nhanh chóng bị 1 điều ngoài ý muốn đánh vỡ