Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 2: Số phận bi thảm của vật hi sinh




Âu Dương Thanh xuất thân trong giới nghệ thuật, sau nhiều lần tôi luyện trong môi trường thay đen đổi trắng này cùng với tâm lý cũng như tố chất, năng lực tiếp thu nhanh nhạy hơn người thường nhiều lần, cuối cùng cô cũng trở thành Thiên hậu nổi tiếng của giới nghệ thuật trong và ngoài nước. Hiện cô chăm chú ngắm nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy ngoài cửa sổ, đã có thể xác định đó là thật sự chứ không phải cảnh nền dùng để trang trí, cô đóng cửa sổ lại, trở lại trên giường nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.

Cô chết vì điện giật, tưởng sao còn xuyên qua! Đã vậy còn xuyên vào cái kịch bản cung đấu do chính em gái mình viết nữa chứ! Cô mặc kệ cái chuyện ly kỳ này phát sinh thế nào, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

Việc tiếp nhận sự thật này cũng không làm cô khó chịu bao nhiêu, nhưng phàm là con người, chung quy cũng đều sợ chết, có cơ hội sống thêm một lần, cô chỉ cảm thấy biết ơn cùng may mắn, không hoảng hốt hay sợ hãi. Nhưng, việc làm cho cô khó có thể tiếp nhận chính là thân phận hiện nay của cô —— Thái tử phi.

Thái tử phi là ai? Nếu dùng ba chữ để hình dung thì đó là —— vật hi sinh! Còn dùng năm chữ để hình dung thì sẽ là —— vật hi sinh cao cấp! Còn dùng bảy chữ để hình dung thì chính là —— vật hi sinh trên cả tuyệt vời!

Tính cách Thái tử phi vốn khá ương ngạnh, dễ xúc động hay nnổi nóng. Theo như kịch bản, ngoại trừ việc tranh giành tình cảm, chuyên gây chuyện xấu và làm nổi bật hình tượng nữ hoàng Giang Ánh Nguyệt thêm chói lóa thì cũng chẳng còn tác dụng gì, đến cuối cùng, còn cắn một phát giết chết em trai của Giang Ánh Nguyệt, bị Giang Ánh Nguyệt căm thù đến tận xương tuỷ, cuối cùng ngay cả cho Thái tử phi một đao thống khoái cũng không chịu, bức ép cô ta sống như heo, tàn nhẫn tra tấn mười mấy năm.

Nếu nói cách khác là sau vài ba lần chọc giận Giang Ánh Nguyệt thì mới gây thù chuốc oán, vì mạng sống sau này, giờ đây Âu Dương Thanh phải thành thành thật thật làm người, không nên đi trêu chọc Giang Ánh Nguyệt thì mới mong có thể xoay chuyển vận mệnh, căn cứ theo kịch bản thì số phận hai người vốn có mối huyết hải thâm cừu, chứ không phải cô không đi trêu chọc thì người ta sẽ không đến hại cô.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Thanh bưng mặt, cô phẫn hận cái bộ kịch bản như món canh thập cẩm trộn lẫn lịch sử của em gái.

Thì ra, Âu Dương Tĩnh Vũ cha của Âu Dương Tuệ Như vốn là Thừa tướng Đại Chu tiền triều, nhưng Đại Chu hoàng đế hoang dâm vô đạo, áp bức dân chúng, khiến cho dân chúng nổi dậy từ bốn phía, mắt thấy giang sơn tràn ngập nguy cơ, hoàng đế Đại Chu lại không chịu nghe khuyên nhủ của Thừa tướng Âu Dương Tĩnh Vũ này, đã vậy còn hoài nghi Thừa tướng có tâm tư khác, bí mật bày mưu tính kế ám hại hai người con trai đều là tướng quân đang đóng ở biên cương của Âu Dương Tĩnh Vũ.

Con trai bị hãm hại, cuối cùng chỉ còn mỗi đứa con gái nhỏ chưa tròn một tuổi, dưới tình thế nước mất nhà tan, Âu Dương Tĩnh Vũ sau đau đớn khôn nguôi mới rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, ông dứt bỏ tất cả đau lòng cùng sự lụn bại của đất nước, ông quyết định đập nát để rồi gầy dựng lại đất nước, chấn chỉnh non sông này.

Vì thế Âu Dương Tĩnh Vũ bí mật tụ tập một nhóm các thủ hạ cũ và môn sinh trước đây, cùng nhau nội ứng ngoại hợp với Đại Kim Quốc, trợ giúp bọn họ tiến vào Trung Nguyên, cũng tại đây mà nhìn trúng người con thứ tư cùa hoàng đế Đại Kim—— Hoàn Nhan Bất Phá, đồng thời cũng nhiều lần cứu giúp mẹ con Hoàn Nhan Bất Phá, còn đem hết toàn lực ủng hộ hắn lên thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Cả đời làm trọng thần trợ giúp đất nước, luận về nhãn lực, ai có thể qua được Âu Dương Tĩnh Vũ? Quả nhiên, thái tổ tiến vào Trung Nguyên xưng đế không lâu sau liền bệnh chết, lúc lâm chung để Hoàn Nhan Bất Phá kế thừa ngai vàng hoàng đế Đại Kim. Rồi Hoàn Nhan Bất Phá cũng thu thập hết những anh em không an phận, danh chính ngôn thuận đăng cơ, sau khi đăng cơ chuyện đầu tiên hắn ta làm đó là sắc phong Âu Dương Tĩnh Vũ làm Thừa tướng, nhờ có Âu Dương Tĩnh Vũ trấn thủ ở trong triều, một đám văn nhân dân chúng Đại Chu cứ như vậy mà ổn định lại, trải qua vài năm nghỉ ngơi để khôi phục nguyên khí, cuối cùng hoàng thất Đại Kim cũng đứng vững tại Trung nguyên, trở thành vì vua mới của trên mảnh đất này.

Mà ai có thể nghĩ đến, hai ngày trước khi hoàng đế Đại Chu bị treo cổ chết còn thuận lợi bí mật bảo ám bộ* của mình đưa hai đứa con trai con gái mà mình yêu thương nhất rời đi, lại ra lệnh bọn họ đưa mỗi đứa nhỏ vào mỗi gia tộc hoàng thất Đại Chu, bí mật nuôi nấng, dốc lòng dạy dỗ, đợi sau khi đứa nhỏ lớn lên, bất luận dùng phương pháp gì, nhất định phải đoạt lại giang sơn Đại Chu, báo thù cho cha.

*暗部 Ám bộ: (Tiếng Nhật đọc là ANBU – chữ 暗部 dịch nghĩa: Ám Bộ), viết tắt của cụm từ Ansatsu Senjutsu Tokushu Butai (暗殺戦術特殊部隊 – Đội Chiến thuật và Ám sát Đặc biệt, phiên bản tiếng Anh là ANBU Black Ops), họ nhận lệnh trực tiếp từ Kage và tiến hành các nhiệm vụ có cấp độ cao và đặc biệt như ám sát và tra tấn. ANBU thường làm việc theo đội được thành lập do yêu cầu của nhiệm vụ để đảm bảo thành công tối đa. Các shinobi trong ANBU được đích thân Kage tuyển lựa, họ được chọn nhờ các kỹ năng đặc biệt và khả năng của cá nhân họ. Tuổi tác, giới tính, lý lịch hay thứ hạng không ảnh hưởng gì đến quyết định họ có được chọn hay không. (Nguồn: vnsharing.net)

Giang Ánh Nguyệt chính là một trong hai đứa trẻ đó. Cô ta được bồi dưỡng sắc nghệ song toàn, sau khi đưa vào cung thì rất nhanh đã chiếm được ưu ái của Thế Tông hoàng đế Hoàn Nhan Bất Phá, từ cung nữ thấp nhất lên đến nữ quan, rồi leo lên vị trí nữ quan nhất phẩm, cuối cùng là đến Hoàng quý phi sủng quan lục cung, cho đến Hoàn Nhan Bất Phá mất thì buông rèm chấp chính, cuối cùng cô a phế bỏ hoàng tử, tự mình đăng cơ làm nữ hoàng.

Mà em trai cô ta dùng tên giả là Lưu Văn Thanh, theo khoa cử ra làm quan, trong quá trình tiếp cận thái tử, khiến cho thái tử không thể tự kềm chế mà lưu luyến si mê. Nhờ vào tình cảm cấm đoán của thái tử đối của hắn, hắn ta lấy danh nghĩa tình yêu một bên kích động thái tử mưu phản, một bên lại tố giác thái tử mưu phản với hoàng đế Thái Tông. Cuối cùng thái tử mưu phản thất bại, khi biết rõ mình bị bán đứng, mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng vì bảo hộ người trong lòng mình, cuối cùng thái tử thắt cổ tự vẫn.

Riêng thái tử phi Âu Dương Tuệ Như thấy rõ chân tướng đứng ra tố giác tư tình của hai người đó, trước mặt hoàng đế Thế Tông vố tính phá tan mặt nạ Lưu Văn Thanh ‘Giả nhân nghĩa chân ngoan độc’(Giả vờ nhân nghĩa, thực ra ngoan độc). Không ngờ, dựa vào chứng cứ thái tử phi chỉ điểm, trong thư phòng thái tử vốn là tình hình thực tế hai người đó lại biến thành mật tín mưu phản của Âu Dương Tĩnh Vũ và thái tử, gia tộc Âu Dương bị quật ngược lại, với chứng cứ tội danh mưu phản, tịch biên cửu tộc, bị lưu đày ba ngàn dặm.

Âu Dương Tuệ Như biết mình bị Lưu Văn Thanh hãm hại, vì quá bi phẫn, thời điểm Lưu Văn Thanh đến tuyên chỉ và xử trí phạm nhân gia tộc Âu Dương có liên can, đột nhiên Âu Dương Tuệ Như nhào lên, cắn một phát đứt động mạch cổ của Lưu Văn Thanh. Động mạch bị đứt, máu tươi phun tràn, trước sau không đến ba mươi giây, Lưu Văn Thanh cứ như vậy mà ra đi.

Hai anh em này, một người thì thao túng triều chính, ám hại hoàng tự, một người thì đảo loạn hậu cung, mê hoặc đế vương, bất kể kế hoạch cụ thể là gì, sau khi việc thành, cuối cùng vẫn là Lưu Văn Thanh đăng cơ xưng đế, khôi phục Đại Chu. Nhưng giấc mộng hai người này bị một cú cắn của Âu Dương Tuệ Như liền hoàn toàn mất đi. Và thế là, tuy Giang Ánh Nguyệt cuối cùng lên làm nữ hoàng, nhưng cô ta chỉ là một nữ tử, lại cũng không dám trắn trợn thay đổi triều đại, sau mấy mươi năm cầm quyền, giang sơn rốt cuộc vẫn về tới trong tay hoàng tộc Đại Kim. Bất quá, nói thì nói đơn giản là như thế, Giang Ánh Nguyệt cũng coi như là thủ đoạn chồng chất, có thể xem như nữ trung hào kiệt.

Cùng người như vậy mà có mối huyết hải thâm cừu, mối thù diệt tộc, Âu Dương Thanh, nay là thái tử phi Âu Dương Tuệ Như, ( từ sau thống nhất gọi là Âu Dương Tuệ Như ) muốn chỉ lo thân mình, không đi trêu chọc nữ hoàng tương lai cũng không được. Cho dù cô giữ khuôn phép, cái gì cũng không làm, đợi nữ hoàng đạt được quyền thế, người đầu tiên bị ra tay xử lý vẫn là Âu Dương gia – phản thần tiền triều-, đoạn tình tiết này trong kịch bản viết khá nghiêm túc!

Rũ mắt, chau mày, đem tình cảnh hiện tại của mình kết hợp với miêu tả trong kịch bản tiến hành đối chiếu, Âu Dương Tuệ Như lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, thật dài thở ra, trong lòng thầm nghĩ may mắn: hoàn hảo, dựa theo cuộc nói chuyện vừa rồi cùng với Tần ma ma và Tiểu Vũ mà phân tích, hiện nay Giang Ánh Nguyệt chỉ vừa mới lọt vào mắt Hoàn Nhan Bất Phá, được tăng cấp nữ quan, cách lúc cô ta đăng cơ xưng đế còn một khoảng cách rất lớn, không vội, không vội! Cô trên có nội dung kịch bản che chở, dưới có thân phận Thái tử phi cao quý bao phủ, sau lưng còn có một lão cha Thừa tướng quyền thế ngập trời làm chỗ dựa, toàn thân 360 độ đều có võ trang không có góc chết, còn sợ đấu không lại một nữ quan nho nhỏ sao?

Nghĩ đến quá trình “lên đời” của Giang Ánh Nguyệt, Âu Dương Tuệ Như nắm chặt tay, trong lòng chợt thấy hăng hái: thật tốt! Cướp vai, làm loạn, đối nghịch, phá hoại nội dung kịch bản gì gì đó chẳng hạn, đây vốn là “nghề” của chị ! Nữ hoàng à, nếu tôi đã thay thế Âu Dương Tuệ Như, hai chúng ta sẽ đấu một trận thế nào, xem ai sẽ PK ai!

Suy nghĩ tính mạng của người thân và của bản thân mình, Âu Dương Tuệ Như hạ quyết tâm nhất định phải “đạp đổ” Giang Ánh Nguyệt, tận lúc này cô mới cảm thấy tâm tình vững vàng lên một chút, nằm xuống không bao lâu sau liền ngủ say, chỉ là, trong lúc mơ ngủ, chân mày vẫn chau lại như trước.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Mấy canh giờ trôi qua, trời bắt đầu nhá nhem tối, tinh thần Âu Dương Tuệ Như tươi tỉnh lại được mấy phần, vết thương trên đầu cũng bởi vì cũng được nghỉ ngơi cùng với tâm tình bình phục mà không đau đớn như lúc nãy.

Âu Dương Tuệ Như xốc đệm chăn lên, mang giày thêu đi đến gương thủy ngân trước bàn trang điểm, ngắm kỹ mặt mũi và thân thể chính mình hiện nay.

Nhìn thấy trong gương kia có khuôn mặt như phù dung, đôi mi thanh tú, trên đó là đôi mắt phượng, đôi mắt sáng tràn đầy lưu quang, cùng dung mạo ở hiện đại của mình một chút cũng không kém, Âu Dương Tuệ Như lại cảm thấy thật may mắn: rất tốt, không có cho cô một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, bằng không còn phải mất một khoảng thời gian để thích ứng.

Lại tiếp tục đánh giá toàn thân, chiều cao đến gần 1m7, dáng người lồi có lõm có, giống dáng người trước kia cô như đúc. Nếu không phải đã xác định chính mình đã bị điện giật bỏ mình, Âu Dương Tuệ Như cơ hồ cho rằng đây còn là cả thân thể xuyên, chứ không phải chỉ mỗi linh hồn xuyên qua.

Tóm lại, mặc kệ là toàn thân xuyên hay chỉ hồn xuyên, cô đối với tình trạng trước mặt thực vừa lòng, thích ứng không tốn tí sức nào.

Trong lòng cô hài lòng, trên mặt liền mang theo vài phần ý cười thoải mái, trong nháy mắt cả người không còn sự lo lắng bao trùm.

Tần ma ma nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đang định xem Âu Dương Tuệ Như có tỉnh dậy hay chưa thì đã nhìn thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, chủ tử so với ngày xưa lại càng diễm lệ động lòng người, Tần ma ma giật mình ngây ra một lúc, vội vàng quỳ gối hành lễ, rồi sau đó vui vẻ đứng dậy, cầm lấy trang sức vô cùng tự nhiên vừa chải đầu vừa điểm tô lại dung nhan giúp nàng.

“Tiểu thư, xem sắc mặt người hồng nhuận, rạng rỡ, chắc là khá hơn nhiều rồi? Đầu người còn đau hay không? Cũng đã giờ Dậu, để nô tỳ trang điểm lại cho người thật đẹp, người đi bồi thái tử dùng bữa đi, nhân tiện nhận lỗi với thái tử. Phu thê dẫu có giận thế nào cũng không thể qua đêm còn xem nhau như kẻ thù? Người nói có đúng không?” Tần ma ma cẩn thận chải lại mái tóc cho Âu Dương Tuệ Như, Tần ma ma vừa tận tình khuyên khuyên bảo bảo vừa chải vấn thành kiểu tóc cao quý.

Âu Dương Tuệ Như mỉm cười gật đầu, “Ma ma nói phải, lần này là Tuệ Như cố tình gây sự, hiểu lầm thái tử, sau này sẽ không như thế.” Chẳng phải là hiểu lầm sao? Thái tử Hoàn Nhan Cảnh này rõ ràng là tên “gay”, làm sao có thể xem trọng Giang Ánh Nguyệt? Hơn nữa, cô cũng muốn đi xem thái tử thật hư như thế nào, để sau này còn “làm việc” cho tốt.

Tần ma ma thấy thái độ nàng nhu hòa, hoàn toàn không ương ngạnh giống trước đây, trong lòng Tần ma ma thật cao hứng, lúc cười nếp nhăn trên mặt càng sâu, càng thêm dụng tâm chải đầu.

“Nay tiểu thư ôn nhu như vậy, thái tử nhất định sẽ vui mừng, chung quy cũng sẽ không bị yêu tinh Ngô thị kia lung lạc. Nô tỳ sẽ làm cho tiểu thư thật xinh đẹp, người sẽ mê hoặc được thái tử, sớm ngày viên phòng.”

Âu Dương Tuệ Như chỉ thấy hai tay Tần ma ma lên lên xuống xuống, một cái búi tóc tinh xảo hoa mỹ dần dần thành hình, chính mình nhìn ngắm đến mê mẩn, bất thình lình thấy Tần ma ma phun hai chữ ‘Viên phòng’, dọa cho trái tim Âu Dương Tuệ Như nhảy lạc một nhịp.

“Còn chưa viên phòng?” Lỡ lời hỏi một điều mà trong lòng nên biết rõ ràng, Âu Dương Tuệ Như vội vàng che miệng, đôi mắt đẹp vừa chuyển, rất nhanh nói tiếp một câu, “Mỹ nhân như ta vậy mà hắn còn chướng mắt, thật là kỳ lạ! Chẳng lẽ là hắn có bệnh không tiện nói ra?”

Một câu này cũng là lời nói thật, cái “túi da” kiếp trước của Âu Dương Tuệ Như từng được bình chọn là một trong năm người đẹp gợi cảm nhất thế giới, thế nên chẳng thể trách cô quá tự tin, mà Âu Dương Tuệ Như của Đại Kim cũng tự cho mình xinh đẹp, làm người cũng khá ngang ngược, nên mới tự tin đến mức tự phụ mà hỏi như vậy. Mà mở miệng hỏi một câu không hợp quy củ như thế, quả thật là phong cách chủ cũ “trăm phần trăm”, không có cách nào khiến cho Tần ma ma hoài nghi.

Tần ma ma là bà vú chăm Âu Dương Tuệ Như từ nhỏ đến lớn, xem nàng như con của mình, đương nhiên cái gì cũng thấy thấy nàng tốt, nếu người ta có chướng mắt thì nhất định là tự người ta có vấn đề, bởi vậy cũng đồng ý gật đầu, “Cũng có thể như vậy, theo nô tỳ quan sát, thái tử rất ít khi ngủ lại hậu viện, cho dù có ngủ lại, cũng chỉ đi chỗ Ngô thị đó…” Nói tới đây, Tần ma ma ý thức được tự mình đã nói sai, vội vàng sửa miệng nói lảng sang chuyện khác, “Hôn tục (tập tục trong hôn nhân) tộc Nữ Chân này cũng thật sự là kỳ lạ, sau đại hôn thế nhưng không cần nghiệm xem lạc hồng, thái tử không cùng người viên phòng, ta cũng không thể can thiệp, nói cho cùng thì người vẫn là nữ nhi, thế mà dám mở miệng nói chuyện đáng xấu hổ như thế. May nhờ lão nhân gia Thái Hậu bảo vệ người, bằng không thì người…”

“Được rồi, được rồi, ma ma đừng nói nữa, đúng là “thân lừa ưa nặng”* chứ gì! Đợi tình cảm ta và thái tử từ từ sâu đậm, tự nhiên như “nước chảy thành sông”, hà cớ gì cãi nhau vì loại chuyện này, ta không có rỗi hơi.”

(* Nguyên văn: 牛不喝水强按头 Ngưu bất hát thủy cường án đầu: đại khái theo ta tra Gu gồ ca ca thì có nghĩa dùng sức mạnh ép ai đó làm gì đó – đây -, tạm thời ta chưa tìm ra thành ngữ Tiếng Việt mang ý nghĩa tương tự, còn câu thành ngữ trên thì theo ta cũng gần gần ý là thế trong hoàn cảnh này, nếu nàng nào có câu nào hơp hơn thì giúp ta với, ta cám ơn nhiều)

Cùng thái tử không có quan hệ vợ chồng thực sự, trong lòng Âu Dương Tuệ Như cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không kiên nhẫn lại nghe ma ma thuyết giáo, vội vàng cắt ngang sự lãi nhãi của bà ấy.

Cô đối với sinh hoạt cá nhân của mình thực nghiêm túc cẩn thận, để cô cùng một người xa lạ lên giường, cô chạy còn không kịp, chứ đừng nói tới người xa lạ này còn là một kẻ thích đàn ông, từ đầu đến cuối đều khiến cô gai mắt, chẳng lẽ muốn cô dùng sức mạnh đàn áp ngược lại? Thật là nực cười! Không viên phòng, mọi người nước sông không phạm nước giếng lại càng tốt!

Tần ma ma thấy mặt nàng lộ vẻ không kiên nhẫn, cũng biết chính mình quá mức lắm mồm, vội vàng im miệng, chỉ chuyên tâm vấn tóc.

Một lát sau, búi tóc tinh xảo đã hoàn thành, Âu Dương Tuệ Như hết nhìn trái lại xem phải trong gương thủy ngân, đối với tay nghề Tần ma ma thực vừa lòng, phẩy tay mở một hộp ngọc trâm, chọn một đóa hoa phù dung gắn ở bên tai. Âu Dương Tuệ Như lau bỏ hết một thân trang điểm diêm dúa, chỉ để lại một tầng son môi hồng nhạt.

Đợi nàng mặc quần áo màu tím nhạt vào, chỉnh đốn thỏa đáng, thướt thướt tha tha ra cửa phòng, hình tượng toàn thân có sự thay đổi lớn, trong bảy phần tuyệt diễm lộ ra ba phần thanh lệ, mười phần dung mạo lại thêm năm phần khí chất, một đường cung nhân nhìn thấy đều choáng váng.

Tần ma ma đi theo phía sau Âu Dương Tuệ Như, nhìn phản ứng mọi người, trong lòng mừng thầm: chỉ bằng tiểu thư chúng ta, với dung mạo này, thật không cần lo lắng bị thất sủng! Nếu hiện tại Ngô thị cùng tiểu thư đứng ở một chỗ, chỉ giống như cây cỏ dại bình thường không ra gì!