Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 42: Không thể kiềm lòng




Đợi ba người bọn họ lui xuống xong thì mỗi người ở đây đều mang theo tâm trạng khác nhau bắt đầu dùng cơm.

Thấy được Tiểu Nha Đầu thật sự không cần Thái Tử, Hoàn Nhan Bất Phá cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, vẻ mặt tràn ngập ý cười, liên tục gắp thức ăn cho Thái Hậu và Thái Tử Phi, thái độ dịu dàng hiếm có.

Thành Vương Phi và Vệ Vương Phi nhìn hành động của Hoàng Thượng và Thái Hậu thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nên lúc ăn uống cũng có chút không yên. Cuối cùng thì Hoàng Tổ Mẫu và Phụ Hoàng nghĩ gì vậy? Có phải thật sự đối xử tốt với Âu Dương Tuệ Như không? Sao trước đó vừa mới làm nàng ta ấm ức, thì ngay lúc sau lại cẩn thận quan tâm chăm sóc nàng ta rồi? Ừm, nhất định là thấy áy náy trong lòng, nên mới làm vậy để bồi thường, khẳng định xong, lại càng thêm chắc chắn tầm quan trọng của việc sinh con nối dõi cho Hoàng Gia.

Còn ở bên này thì Vệ Vương cũng động lòng, nheo mắt, kề sát vào tai Thái Tử, nhỏ giọng trêu chọc: “Hôm nay Thái Tử thật là có diễm phúc quá nha! Đợi yến tiệc xong, không bằng Thái Tử dẫn theo ba mỹ nhân, cùng với Thái Tử Phi đi tắm suối nước nóng đi. Có nước của suối nước nóng cỗ vũ, đảm bảo Thái Tử chưa kết thúc chuyến đi Ly sơn này thì đã có thể khai chi tán diệp rồi đấy! Ha ha~~~”

Vệ Vương là người phóng đãng bừa bãi, nhìn thấy mỹ nhân sao có thể không động lòng cơ chứ? Hắn vừa nói xong, dường như đã tưởng tượng được cảnh tượng thú vị nào đó, không nhịn được mà rộ lên tiếng cười dâm đãng.

Hoàn Nhan Bất Phá võ nghệ phi phàm, nên mọi động tĩnh trong bữa tiệc đều không thể thoát khỏi tai mắt của hắn. Xưa kia nếu hắn nghe được những từ ngữ dâm đãng của Vệ Vương, thì cũng coi như đã quen , vờ như không nghe không nhìn thấy gì, nhưng lần này nghe thấy tâm can bảo bối của mình bị người ta dùng lời lẽ dâm đãng khinh thường như thế, rốt cục không thể nhẫn nhịn được, “rầm” một tiếng buông đôi đũa bạc xuống, cầm ly rượu trong tay ném mạnh về phía bàn Vệ Vương, ly rượu vỡ vụn, nước canh bắn tung tóe đầy đầu Thái Tử và Vệ Vương, nhìn thảm hại vô cùng.

Hai người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cả người bẩn thỉu cũng không dám lau đi, vội vàng chạy đến quỳ xuống bên chân Hoàn Nhan Bất Phá, mặc dù không biết mình làm sai cái gì nhưng đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng nghe răn dạy.

Bờ môi Hoàn Nhan Bất Phá mím thành một đường thẳng tắp, ngũ quan sắc nét dày đặc sát khí, chỉ tay vào Vệ Vương quát lên: “Vô liêm sỉ, bản thân ngươi đã hoang dâm thì thôi, nhưng ngươi lại còn muốn dạy hư Thái Tử nữa hay sao! Lời lẽ bỉ ổi thô tục đó mà ngươi cũng dám đem ra thảo luận giữa bữa tiệc, cũng không sợ làm bẩn tai Trẫm hả? Cút ngay cho Trẫm!”

Dứt lời, hắn hung hăng vươn tay, tát mạnh vào mặt Vệ Vương, đầu Vệ Vương bị hất sang một bên, ngã người lăn mấy vòng trên đất, đến khi gượng dậy thì khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, bờ má cũng lập tức sưng phù.

Vệ Vương hoảng sợ vô cùng, tự biết bản thân mình lỡ lời nên không dám lên tiếng, dập đầu ba cái liên tục rồi vội vàng chạy ra khỏi đại điện. Còn Vệ Vương Phi thì cả người run lên, nắm chặt hai đấm, cố nén xúc động muốn chạy ra khỏi cửa.

Thái Tử không bị tát tay, nhưng cái tát vừa rồi của Hoàn Nhan Bất Phá quá mạnh mẽ, làm cho vẻ mặt của Thái Tử cũng tái đi mấy phần, vẫn quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, cũng không dám ho he tiếng nào. Trước đó vừa có ý nghĩ cùng Thái Tử Phi viên phòng, để lợi dụng mượn sức Thừa Tướng cũng đã bị hắn vứt đi tít xứ sở nào luôn rồi.

Bỗng chốc trong điện trở nên im lặng quỷ dị vô cùng, ai cũng không dám thở mạnh, đều im bặt như ve sầu mùa đông.

Thế Tông nhìn lại vẻ mặt không hiểu làm sao của Thái Hậu và Tiểu Nha Đầu, giận dữ trong lòng mới dịu xuống một chút, cũng biết bản thân đã luống cuống. Có kẻ giật dây Thái Tử chạm vào Tiểu Nha Đầu của mình, cảnh tượng dâm đãng đó mà phát sinh trên người bảo bối mà chính mình trân trọng, bảo hắn làm sao chịu đựng được, cũng may hôm nay là gia yến, nên trên người hắn không mang theo đao, nếu có mang theo đao, không chừng hắn đã vát đao bổ vào Vệ Vương luôn rồi.

“Trẫm thấy hơi mệt, đi trước một bước, các ngươi cứ tiếp tục”. Thấy hành động vừa rồi của mình đã làm Thái Hậu và Tiểu Nha Đầu sợ hãi, trong lòng Hoàn Nhan Bất Phá có chút hối hận, vì để hai người có thể thoải mái ăn tiếp, nên hắn hiểu ý rời đi.

Nếu hắn còn tiếp tục ở lại, Thái Hậu và Tiểu Nha đầu chắc chắn sẽ lo quan tâm đến tâm tình của hắn, không thể an tâm dùng bữa, nhưng bảo hắn vờ như không sao thì hắn không thể làm được, nên hắn chỉ có thể rời đi mà thôi.

Hắn vừa đi khỏi thì bầu không khí trong điện quả nhiên buông lỏng, mọi người không hẹn mà cùng thở ra, nhưng cũng không động đũa, đến khi nhìn thấy Thái Hậu thả lỏng chân mày, giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục dùng cơm, thì các nàng cũng chẳng dám rời đi, chỉ có thể tiếp tục cầm đũa, ngẫu nhiên ăn một vài miếng trong tâm trạng thấp thỏm không yên.

Âu Dương Tuệ Như chỉ ngờ ngợ cho rằng chắc là tên quỷ đói khát Vệ Vương đã dạy bạn Thái Tử nào đó chuyện gì bậy bạ lại để Phụ Hoàng nghe được thôi, nên cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn có chút hả hê, rồi cũng giống như Thái Hậu, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nghiêm túc ăn cơm.

Thái Hậu liếc nhìn Thái Tử Phi thoải mái tự nhiên ăn uống bên cạnh, cúi đầu khẽ nở nụ cười. Có thể chống đỡ được sát khí của con trai bà, cũng không hề e ngại hắn, Thái Tử Phi quả thật rất tốt! Một quốc gia chi mẫu đúng là cần sự gan dạ sáng suốt và phong thái điễm tĩnh như vậy.

Cả bữa cơm, cũng chỉ có hai người các nàng là ăn thật sự ngon miệng.

Hoàn Nhan Bất Phá nổi giận đùng đùng trở về tẩm điện, lửa giận trong ngực vẫn chưa dịu được, sắc mặt đen sì một cục, làm cho người hầu trong điện run cầm cập, sợ bị giận chó đánh mèo.

Xem ra, hắn phải nhanh hơn mới được, tình cảm của hắn với Tiểu Nha Đầu đã vượt xa tưởng tượng của hắn rồi, khả năng tự chủ cũng ngày càng kém đi, nếu lần sau lại phát sinh loại chuyện tương tự như vậy, không chừng hắn sẽ làm cho kẻ đó đổ máu tại chỗ. Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá không biểu lộ gì, chỉ khoanh tay đứng bên cửa sổ, suy tư nghiền ngẫm. Hắn muốn Tiểu Nha Đầu, chỉ nghĩ đến thôi mà ngực đã đau lên.

An Thuận làm thái giám bên cạnh Hoàng Đế đã mười năm, Hoàng Đế đối với Thái Tử Phi khác biệt như vậy, sao hắn lại không nhìn ra chứ? Trong lòng cũng hiểu được Hoàng Thượng đang rối rắm đủ đường, nhưng lại không thể công khai khuyên giải, chỉ có thể tiến lên vài bước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng, tâm tình không thoải mái sao không ra sau điện ngâm suối nước nóng đi ạ? Có thể sẽ thả lỏng được tâm tình, hồi phục tâm trạng đấy ạ.”

Thế Tông nghe vậy thì gật đầu, cho mọi người lui đi, cởi xiêm y xuống chậm rãi bước vào suối nước nóng, ngâm mình vào làn nước đang tỏa khí cuồn cuộn, thở dài một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng đến thân thể lả lướt gợi cảm của Tiểu Nha Đầu, bộ phận khổng lồ ở thân dưới lập tức dựng thẳng lên, cứng rắn như sắt.

Hắn xoa vật khổng lồ đó, thuần thục di chuyển lên xuống, vẻ mặt như đang đau khổ, như đang kích động, miệng khẽ nỉ non ba chữ “Tiểu Nha Đầu” khó nghe thấy được, hoàn toàn quên đi bản thân.

“Ai?”

Trong một khắc chuẩn bị bắn ra, hắn đã buông lơi cảnh giác, không ngờ, đột nhiên có một đôi tay ở phía sau dịu dàng xoa từng vòng khiêu khích trên tấm lưng mạnh mẽ rộng lớn của hắn.

Nguyên Phi gạt An Thuận qua một bên xông vào, thấy Hoàng Thượng đang tựa người vào cạnh bể thủ dâm, làn nước bốc lên tràn ngập hương vị tình dục, trong lòng kinh ngạc nhưng lập tức cảm thấy vui vẻ, vội vàng cởi bộ xiêm y vốn đã vô cùng mỏng manh xuống, sà đến quyến rũ, nhưng lại không ngờ bị Hoàng Thượng lạnh lùng hỏi lớn một câu, người cũng bị hất mạnh ra ngoài.

Xoay người nhìn Nguyên Phi đang đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, luôn miệng rên rỉ kêu đau, tâm tình Hoàn Nhan Bất Phá vốn chưa khôi phục lại càng thêm nặng nề, trần truồng từ trong nước đứng dậy, đi đến bên người Nguyên Phi, cúi người, dùng ánh mắt như nhìn vật chết nhìn về phía nàng ta, thấp giọng hỏi: “Ngươi vào đây bao lâu rồi?” Giọng điệu mềm nhẹ, nhưng lại dày đặc sát khí, làm người nghe phải phát lạnh trong lòng.

“Hoàng Thượng, Ngài sao vậy ạ? Vì sao tình nguyện thủ dâm cũng không để nô tỳ hầu hạ Ngài? Ngài tội gì phải làm vậy chứ?” Nguyên Phi cố gắng chịu đựng đau đớn trên người, đứng dậy, vẻ mặt đau khổ, giọng điệu run rẩy vừa khóc vừa nói.

Bình tĩnh nhìn kỹ biểu cảm của Nguyên Phi, thấy nàng ta ngoài trừ biểu lộ sự uất ức ra thì cũng không còn biểu cảm nào khác, hiển nhiên là không nghe được ba chữ “Tiểu Nha Đầu” lúc hắn vong tình khe khẽ kêu lên, sát khí dày đặc trên người Hòan Nhan Bất Phá mới giảm xuống một chút, đứng thẳng người dậy, lạnh lẽo trả lời: “Trẫm thích thế nào thì cũng không đến lượt ngươi xen vào! Không có ý chỉ mà dám xông vào tẩm điện của Trẫm, ngươi vứt cung quy mới của Mẫu Hậu ở xó nào rồi hả?”

Nguyên Phi bị hắn chất vấn đến sắc mặt tái xanh, hoảng loạn khó tả. Nàng ta chỉ biết là đã hai tháng nay Hoàng Thượng chưa lâm hạnh nàng ta, nàng ta cảm thấy cô đơn không chịu nổi, nên lúc này mới chủ động đến tìm, năm ngoái Hoàng Thượng cũng không hề trách móc nặng nề hành động thế này của nàng ta, thậm chí còn có chút thích thú, sao năm nay lại thay đổi thế này? Nàng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng cũng không có thời gian để nàng ta có thể hiểu, vì An Thuận đã đi vào, khoát áo cho Hoàng Thượng, lại gọi theo hai vị mama thân hình cường tráng, lấy thảm cuốn nàng ta lại, lập tức đưa đến tẩm điện của Thái Hậu.

Quy củ mới Thái Hậu đặt ra, nàng ta là người đầu tiên vi phạm. Phương châm làm việc trước nay của Thái Hậu là giết gà dọa khỉ, nàng ta lại là phi tần có phân vị cao nhất trong cung, rơi vào chuyện này, bị trừng phạt nghiêm khắc là không thể tránh khỏi, cũng không hề nhẹ nhàng hơn việc bị Hoàng Thượng trừng phạt bao nhiêu.

Nguyên Phi nghĩ xong, nỗi sợ hãi lập tức bao trùm toàn thân, không khỏi giãy giụa lớn tiếng gào khóc cầu xin.

Hoàn Nhan Bất Phá lạnh lùng nhìn Nguyên Phi đang gào khóc om sòm bị khiêng đi, vẻ mặt buốt giá, không chút khoan dung, nhìn xuống An Thuận đang quỳ gối dưới chân chờ trách phạt, hai mắt càng thêm u ám, cất giọng lạnh lùng nói: “Lần này bỏ qua, sau này trừ bỏ Thái Hậu và Thái Tử Phi, nếu ai dám xông vào tẩm điện của Trẫm, không thể cản được thì giết không tha.”

An Thuận vội vàng dập đầu đáp lại, sau khi đứng dậy thì nâng tay lau mạnh mồ hôi túa ra hai bên thái dương.

Hoàn Nhan Bất Phá liếc nhìn đống quần áo Nguyên Phi để lại trên mặt đất, ánh mắt ẩn chứa chán ghét, chỉ vào đống quần áo đó nói: “Đem mấy thứ này đốt đi! Đừng làm bẩn mắt Trẫm!”

Vừa nói xong, hắn lại giật mình nhớ đến việc Vệ Vương xúi giục Thái Tử, lại đối chiếu với tình huống vừa gặp phải của bản thân, trong lòng cảm thấy căng thẳng, trên mặt hiện ra vẻ bối rối chưa từng có bao giờ.

“Nhanh, bãi giá tẩm điện Thái Tử!” Nhanh chóng mặc thường phục vào, khuôn mặt hắn lạnh lẽo, gân xanh trên trán từng cái từng cái một nổi lên, vội vã đi đến Sướng Xuân Viên nơi Thái Tử ở, làm cho một đám người hầu theo sau vô cùng hoang mang rối loạn, bị hắn bỏ xa một khoảng cách, hoàn toàn không hiểu được hành động của hắn, ngay cả Giang Ánh Nguyệt thông minh nhạy bén xưa nay cũng không thể nghĩ ra được điều gì.

Chỉ có An đại tổng quản có võ nghệ mới theo sát được bước chân của hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ thấu hiểu vài phần. Hoàng Thượng chắc là lo lắng Thái Tử đột ngột phát tình mà chạm vào Thái Tử Phi rồi đây?!

Không đến một khắc thì đoàn người đã đến Sướng Xuân Viên, trong vườn ngoài một ít cung nhân hầu hạ thì cả hai chủ tử đều ra ngoài chưa về.

Vẻ mặt Thế Tông trầm xuống, gân xanh trên hai đấm tay gồ lên dữ dội, cố gắng đè nén sự tàn bạo mãnh liệt trong lòng, trầm giọng hỏi: “Các ngươi có biết Thái Tử và Thái Tử Phi ở đâu không?”

Ti chính nữ quan nhìn vẻ mặt uy nghiêm lạnh lẽo của Hoàng Thượng, cố gắng kiềm chế sợ hãi trong lòng, quỳ xuống đáp lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nghe nói là ra ngoài ngâm suối nước nóng ạ.”

“Bể ngâm nào?” Hoàn Nhan Bất Phá hỏi với giọng điệu cứng ngắc, gân xanh trên Thái Dương nảy lên kịch liệt.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, chắc là Ngọc Dịch trì Thái Tử quen dùng ạ.” Ti chính nữ quan bị cảm giác tàn bạo của Đế Vương phát ra đàn áp, cúi đầu càng ngày càng thấp, gần như áp sát xuống đất, run run trả lời.

“Bãi giá!” Cũng không bảo nữ quan đứng dậy, Hoàn Nhan Bất Phá vung tay áo rời đi ngay, bước chân càng thêm vội vàng, lưu lại đám cung nhân trong Sướng Xuân Viên đang quỳ trên mặt đất, vừa lau mồ hôi chảy đầy trên trán vừa thở ra, tất cả đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Có thể trực tiếp dẫn suối nước nóng vào cung điện thì chỉ có Càn Khôn điện của Hoàng Thượng và Dao Hoa điện của Thái Hậu mà thôi, Thái Tử muốn ngâm suối nước nóng, hiển nhiên phải tìm một bể khác ở gần Sướng Xuân Viên rồi, vì vậy không đến một nén nhang sau thì Hoàn Nhan Bất Phá đã đến Ngọc Dịch trì, từ xa đã nhìn thấy thị vệ đang khẩn trương canh gác bên ngoài cổng vào bể, sắc mặt trầm xuống, sự tàn bạo trong lòng dường như đã phá bỏ lồng ngực mà xông ra, biến thành vũ khí giết người vô cùng sắc bén.

“Gọi Thái Tử ra đây!” đi đến cổng bể, hắn liếc nhìn thị vệ đang quỳ gối hành lễ dưới đất, ra lệnh với tốc độ cực nhanh, từ giọng nói phát ra sự nôn nóng không hề che giấu.

“Dạ, nô tài lập tức đi ngay.” Thị vệ kia lập tức vâng dạ, không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy vào trong bể, cảm thấy may mắn trong lòng: Nguy hiểm thật, cũng may Hoàng Thượng không xông vào, nếu không thì hôm nay mệnh mình đi tong rồi!

Sao Hoàn Nhan Bất Phá lại không muốn xông vào cơ chứ? Chỉ là hắn sợ phải nhìn thấy cảnh tượng làm tan nát cõi lòng hắn, sợ hãi không dám bước tiếp mà thôi. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến, cũng có lúc hắn trãi qua cảm giác khiếp đảm sợ hãi, loại cảm giác xa lạ này, hắn lại nhiều lần vì Tiểu Nha Đầu mà nếm qua, làm hắn hiểu được sâu sắc, hắn đã hoàn toàn cắm sâu vào rồi, đời này cũng đừng mong mà dứt ra được.